Căn nhà khổng lồ trống rỗng và vắng lặng, tôi mở cửa từngphòng u ám thần bí, cố chạy vượt qua nó, lại mở ra một cánh cửa khác,kéo rèm lên, lo lắng tìm kiếm.
Người ở đâu, người ở đâu?
Tôi thở hồng hộc, trong lòng như có lửa đốt, sắc trời đã tối muộn, không tìm ra anh thì không xong rồi!
Ủ rũ, người lảo đảo, tập tễnh bước qua tấm bình phong, tôi nhìn thấymột đứa trẻ ngồi trên chiếc giường lớn màu trắng, thằng bé hệt như thiên sứ đưa tay về phía tôi, giọng ngọng nghịu đáng yêu của trẻ con nhẹnhàng kêu. "Mẹ, ôm!".
Đứng sững bất động, tôi si mê nhìn gương mặt tròn trịa như trái táođỏ của đứa trẻ, lòng tràn đầy kiêu ngạo : thằng bé thật đáng yêu, ánhmắt đen bóng, lông mi dày hệt như của Trần Dũng, mái tóc mềm mại phấtqua trán, hơi xoăn xoăn, cánh tay tròn ủm như ngó sen, các đốt ngón taymúp míp, dễ thương như A Phúc trong tranh Tết ôm thỏi vàng.
"Cục cưng, sao con lại ở đây?". Tôi mở miệng, tự nhiên sải bước đếngần, tôi nới rộng cánh tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nó, cố gắng ôm nóvào trong ngực. Chỉ là, sao tay thằng bé lạnh thế? Cơ thể đứa nhỏ khôngmột chút ấm áp, tôi ôm nó, lạnh đến thấu xương.
Bảo bối, con sinh bệnh sao? Luống cuống ôm cục cưng, đứng ngồi khôngyên. "Bé cưng, có chỗ nào không thoải mái, nói cho mẹ biết mau mau".
Thằng bé không đáp lời tôi, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt lại,thanh âm mềm mại đâm vào lòng tôi như một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869709/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.