Tôi rất nhanh tỉnh lại, lúc ấy Lệ Lệ đang lau nướt mắt thayquần áo cho tôi, còn Trần Dũng cầm một cái hộp nhỏ đứng bên cạnh chờđợi, biểu tình trên mặt xơ xác tiêu điều, hai mắt mông lung nhìn chằmchằm vào phòng, có chút dữ tợn, có chút hung hãn, có chút... giống muốnăn tươi nuốt sống.
Đến tận lúc tôi gọi anh, anh mới hoàn hồn, cơ thể cứng ngắc lập tứcbuông lỏng, không nói gì, anh bế tôi xuống lầu, một bàn tay còn nắm chặt chiếc hộp nhỏ kia, Lệ Lệ định đỡ lấy nhưng anh không cho.
Tôi hơi tò mò, bên trong đó là thứ gì? Đáng tiếc đầu thì choáng bụngthì đau trướng, tôi không có khí lực hỏi nhiều, ngẫm nghĩ : thôi quênđi, là gì cũng được.
Sau đó, ngồi trong phòng khám, tôi mới biết được —- Trần Dũng mở hộpra, bên trong là một khối màng thịt màu trắng tròn tròn như quả trứng,bác sĩ nhìn nhìn, vừa lòng gật đầu. "Đúng rồi, là nó, phải như vậy mớilà sạch hoàn toàn".
Tôi hiểu ngay, thứ đó, chính là túi thai của tôi!
.
.
.
"Hu hu hu, chị nói thử anh Hổ tại sao lại chia tay với em, em khôngtốt chỗ nào, người đâu suốt ngày bỏ đi biền biệt, em mới nói ảnh hai câu ảnh liền đòi chia tay, ảnh, trong lòng ảnh căn bản không có em! Nhìnanh Dũng đi, vì không muốn ảnh hưởng đến việc khám bệnh của bác sĩ,không quản một bồn máu đưa tay vớt cái kia, cái thai gì gì đó, ngược lại anh Hổ thì sao, bất quá chỉ muốn ảnh về nhà sớm một chút thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869710/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.