Sợi dây mảnh dẻ buộc ngang cổ, lồng chiếc nhẫn vào đó, nằmtrên ngực, lặng lẽ tỏa sáng. Tôi đưa tay vuốt phẳng sợi dây bạc, nhìngương cười, người trong gương cười ngọt như mật, nhưng trong mắt đã gợnsóng u buồn.
Tiểu thuyết nước ngoài nói thế nào ấy nhỉ : người vợ bán đi mái tócdài, mua sợi dây đồng hồ bỏ túi thật đẹp, người chồng bán chiếc đồng hồbỏ túi, đổi lấy cây lược tinh xảo, cả hai cầm lấy món quà giờ đã vôdụng, nhìn nhau không nói gì. Bây giờ, màn kịch "The Gift of the Magi"*diễn ra chân thật ngay tại nhà tôi, chẳng qua lần này nam chính đơnphương hy sinh, ngoại trừ nghi ngờ, phận làm vợ như tôi chẳng có quà gìcho anh, một đôi tất, một cái khăn tay cũng không có...
*The Gift of the Magi – O. Henry : tên tiếng Việt là "Món quà của những người thông thái", đọc thêm tại ĐÂY
Một giọt nước vô tình rơi xuống chiếc nhẫn, lăn dài, thấm vào da thịt, có chút chua xót.
Tôi âm thầm thở dài, nhanh chóng mặc xong quần áo, cuối cùng nhìnngười đàn ông đang ngủ say trên giường, nhẹ nhàng ra cửa. Có áy náy nữacũng chẳng thay đổi được chuyện đã xảy ra, cái tôi có thể làm bây giờ là ra sức bù đắp những ngày về sau thôi.
"Ân Sinh, Ân Sinh...".
Đang đi xuống lầu, chợt nghe tiếng bước chân chạy tới gần, là giọngcủa Trần Dũng, vừa rồi tôi cố gắng nhẹ nhàng, sợ đánh thức người vừa vềnhà lúc sáu giờ sáng, sao cuối cùng anh vẫn tỉnh, vẫn chạy theo?
Chuyện lớn gì cần phải chạy theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869708/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.