Trần Dũng có quỹ đen, tin này chưa chắc, nhưng tôi vẫn hoảng.
Đại khái khi tôi còn học cấp 2, đôi vợ chồng nhà hàng xóm tính tìnhrất bạo lực, tôi tận mắt thấy cả hai cãi nhau, ông chú bỏ ra ngoài vớicái miệng tóe máu, vợ ông ta mở cửa chạy theo, ném hết quần áo của ôngta ra ngoài vườn, sau đó ngồi bệt xuống đống quần áo mà há mồm gào khóc : trời ơi đất ơi, tôi không muốn sống nữa...
Sau tôi nghe người lớn kể lại, cặp vợ chồng này đánh nhau thành nhưvậy vì bà dì dọn dẹp nhà cửa, phát hiện cái hòm dưới ngăn tủ áo khoác,tá hỏa ông chú giấu một trăm đồng quỹ đen. Không lâu sau, hai vị hàngxóm hung hãn đó chuyển đi, sự kiện đánh nhau sứt đầu mẻ trán đó bị khuphố quên lãng, hiện giờ trong ấn tượng của tôi chỉ có gương mặt nhănnhúm khó coi của ông chú và đống quần áo tả tơi ngoài hàng hiên.
Cũng có quỹ đen, liệu tôi có đánh Trần Dũng đến nỗi tơi bời hoa lá thế không nhỉ?
Tôi rụt cổ, tự nổi da gà lạnh sống lưng vì ý nghĩ này.
Về đến nhà đã là hai giờ chiều, Trần Dũng ngái ngủ dụi mắt ghé vàotrên giường nhìn tôi cười, vẻ mặt như một cậu bé con, tinh thuần và khờdại. Người như thế sẽ tồn quỹ đen sao? Tôi thật mê muội. Vậy năm trămđồng đó đi đâu? Ngày xưa Trần Dũng luôn thành thật kể hết mọi chuyện lớn nhỏ cho tôi nghe sao lại bỏ quên điều này? Chẳng lẽ tiền tự mọc cánhbay mất? Tôi rất muốn biết.
Thay quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869707/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.