157 cộng với 239 bằng...
Làm sao mới cử án mà không tề mi đây, còn tiếp tục thế này sớm muộn tôi cũng nổi điên.
Thu nhập của doanh nghiệp giảm, thu chi của công ty...
Hôm nay trời ấm, quên nói anh ấy mặc ít áo hơn, thím Trần chắc sẽkhông ngốc đến độ còn mặc áo bông dày cộm ra ngoài chứ, tuy rằng khôngđược bị cảm lạnh, nhưng cảm nóng cũng không được luôn.
Phí đãi khách vượt quá mức, nếu để cục thuế tra ra...
Trên lưng mẩn ngứa còn chưa khỏi hẳn, lát nữa đi ngang hiệu thuốcphải mua tuýp thuốc mỡ, chẳng thể nào khuyên được anh đến bệnh viện thìphải buộc anh bôi thuốc.
Tổng lợi nhuận...
Trần Dũng...
Rầm! Đập bút xuống bàn, tôi không thể viết tiếp nữa, trong đầu toànlà chuyện nhà, thế này mà làm việc chỉ sợ tính luôn cả chi tiêu trongnhà vào doanh thu công ty mất.
"Ân Sinh, ngẩn ra làm gì, về thôi".
Nếu không có đồng nghiệp nhắc nhở, tôi còn không biết mình sẽ ngơngác đến lúc nào, lắc lắc đầu, thu hồi suy nghĩ xa xăm, cười cảm kíchnhìn đồng nghiệp, cất báo biểu vào túi xách, mặc áo khoác đi ra ngoài.Báo biểu cuối cùng vẫn không thể xong, biết sao được, tối về làm tiếpvậy.
Vừa ra khỏi cửa công ty, chợt nghe còi xe, không cần rướn cổ cũngthấy được chồng tôi đang ngồi trong xe taxi, đeo kính râm đội mũ lưỡitrai che che giấu giấu khuôn mặt, ngoắc tôi, chậm rãi cười.
Đúng vậy, Trần Dũng tìm được việc mới – taxi lái ca đêm – công việc hiện tại của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869702/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.