Tôi làm tổn thương anh, tôi biết. Khi anh dâng tấm lòng mình cho tôi, tôi thật ngu dốt không nhận ra. Tôi mắng anh, cay độc với anh, hạ thấp anh, như một đứa trẻ bốc đồng, không vừa lòng sẽ chẳng thèm để ý tới món đồ chơi rồi ném nó đi.
Tôi có tư cách gì không vừa lòng! Người ta không tốt với tôi sao? Không thương tôi, không chiều chuộng tôi?
Không phải....
Không toàn tâm toàn ý đối đãi mình sao? Tôi đúng là ngốc!
Tôi từng nghe một câu chuyện cười thế này : Thượng đế muốn thỏa mãnnguyện vọng của một ông lão sáu mươi tuổi nghèo khổ, trước tiên là chotiền, sau đó là cho nhà, cuối cùng ông lão cầu xin Thượng đế cho ông tamột người vợ trẻ hơn mình ba mươi tuổi. Vì thế, Thượng đế liền phất tay, ông ta biến già chín mươi tuổi. Đấy, kết cục của lòng tham. Bây giờ tôi cũng bị trừng phạt như ông già tham lam kia vậy, Trần Dũng không thèmđể ý tới tôi, cố gắng bắt chuyện tới mấy anh vẫn tránh né tôi, lúc nàocũng vậy.
Mỗi ngày tỉnh giấc buổi sáng, liền thấy khi thì vài trăm khi thì vàichục tệ đặt trên tủ đầu giường, đó là số tiền mồ hôi nước mắt anh vất vả suốt đêm, chính anh lại vừa đặt lưng xuống ngủ, rất nhiều lần tôi đềumuốn hỏi anh có mệt không, nhưng anh phải nghỉ ngơi, im lặng.
Anh không còn đến đón tôi nữa, mà nhờ một lái xe khác quen biết đếnđón tôi về nhà, hỏi anh vì sao thì anh bảo công việc bận rộn, cố nài cho được thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869703/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.