"Dưa chuột bán bao nhiêu?".
"Bảy đồng sáu".
"... Đậu sừng nhìn ngon quá, bao nhiêu tiền?".
"Chín đồng năm, sao? Lấy hai cân nhé?".
".........".
"Ai da chị hai còn do dự cái gì, chị thử đi hỏi giá xem, trời tuyếtlớn làm gì có đồ ăn rẻ, đường gió lớn không vận chuyển đồ ăn được, tôilà tôi bán rẻ lắm rồi đấy, chị mà đến ban ngày còn đắt hơn giá này".
"Thôi, vẫn là quên đi, cảm ơn chị". Tôi xấu hổ cười cười, không để ýđến người bán hàng rong nài ép, cất nhanh tiền trong tay, bước đi. Đắtquá tôi ăn không nổi.
Đẩy cửa chợ rau bước ra ngoài, bông tuyết tấp vào mặt, người thànhphố vội vã trong guồng quay tiền tài, dọc đường có vài du khách cười đùa và chụp ảnh không ngừng, dù lạnh đến răng va lập cập vẫn xuýt xoa cảnhphố xá : đẹp quá, đẹp quá!
Đúng vậy, hiện tại là mùa đẹp nhất của phương Bắc, nhưng một người đã ở lâu như tôi không có tâm tư thưởng thức cảnh tuyết. "Hôm nay ăn cáigì?" mới là mối quan tâm hàng đầu của tôi. Trong nhà còn nửa củ cảitrắng, đậu hũ trong tủ lạnh có thể nấu món hầm, mua thêm hai trái lê ướp lạnh là giải quyết xong vấn đề hoa quả, trước đó vài ngày Trần Dũng ăncơm cắn trúng lưỡi, sưng một cục thật to, người ta thường nói đó là do"thiếu thịt", nhưng hiện tại thịt mắc quá chừng, tôi không cách nào muanổi thì biết dùng gì để bù lại "thịt"?
Sờ sờ tiền trong túi, một tờ giấy nham nhám vậy mà quý giá, vừa mớiđầu tháng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869701/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.