A Bảo quay người lại, mở to mắt nhìn chằm chằm Mạc Yên. Vốn tưởng rằng có thể tìm ra một chút đùa cợt hay trêu chọc, nhưng đến cùng chỉ thấy một ánh nhìn trong suốt dịu dàng, mang theo một chút vui vẻ, một chút e dè.
Thậm chí, là cả thứ tình cảm anh mong ước bấy lâu.
Ánh mắt A Bảo hơi mờ mịt. Anh khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt đang tắc nghẹn ở cổ, bật thốt lên:"Chị vừa gọi tôi là gì?"
Mạc Yên ném cho A Bảo một ánh mắt kỳ quái, rồi nghĩ tới gì đó thì lo lắng nắm chặt tay anh, nhanh chóng ngẩng đầu:"Anh không nhớ em? Đường Đường, không phải anh quên em rồi chứ. Em là Tiểu Yên mà."
Mạc Yên gấp tới độ tháo xuống chiếc vòng bạc đang đeo trên cổ, sửng sốt kêu lên:"Anh xem, là anh tặng em mà. Ngày đó anh nhét vào tay em, anh không nhớ sao. Ngày đó.....ngày đó......"
Vòng bạc trên tay rơi xuống đất.
"Keng" một tiếng, như gõ lên một âm thanh chói tai trên phím đàn, gọi về những ký ức đang lẩn trốn đâu đây.
Đầu Mạc Yên đau như búa bổ. Cô khổ sở ôm lấy đầu, cả người co lại, bả vai run lên, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:"Ngày đó... ngày đó...."
Ngày đó....
Ngày đó là ngày anh rời đi.
Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm cơ thể, Mạc Yên hét lên một tiếng chói tai.
A Bảo bị dọa sợ hết hồn. Ngày đó là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời Mạc Yên, A Bảo biết, mọi người ở đây đều biết. Đường Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534261/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.