Nền đá lạnh như băng, tiếng bước chân dồn dập, mùi thuốc sát trùng lan tỏa trong không gian lạnh lẽo. Bệnh viện ngày thường vốn quy củ trật tự, hôm nay lại trở nên ồn ào khác thường. Mấy vị y tá không ngừng chạy qua chạy lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đồng loạt biểu lộ vẻ e sợ.
Có thể không sợ được sao?
Mấy phút trước có ba bốn người đàn ông đưa hai cô gái vào trong bệnh viện, cả hai đều mất quá nhiều máu mà ngất xỉu. Người đàn ông kia còn lăm lăm khẩu súng trong tay, nói cái gì mà nếu không cứu được cô ấy sẽ lập tức san bằng bệnh viện, dọa đến bác sĩ trưởng đổ một trận mồ hôi lạnh. Cũng may có người đứng ra hòa giải, nói rằng người kia đang quá xúc động nên mới dọa sợ mọi người.
Chẳng lẽ cứ xúc động là có thể vác súng đi dọa nạt linh tinh? Kỳ lạ nhất là, có hai cô gái được đưa đến, nhưng cả bốn người đàn ông kia chỉ quay quanh một người, còn cô gái còn lại chẳng có ai để ý trông nom. Bác sĩ cảm thấy tò mò, nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi, nghiêm túc đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu đỏ rực, cánh cửa trắng đóng chặt, che khuất những ánh nhìn khẩn trương và lo lắng. Bốn người đàn ông nửa đứng nửa ngồi, không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng. Ngay cả khi có tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang, bọn họ cũng chỉ ngẩng đầu, đảo mắt qua người vừa tới rồi lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534260/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.