Lục Tự vươn bàn tay trái ra trước, từng ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, gương mặt yêu nghiệt vẫn bình thản, ánh mắt lại lộ rõ vẻ mong chờ. Anh mỉm cười tủm tỉm, thân thiết gọi:"Yên. Lại đây"
Mạc Yên nhìn chằm chằm Lục Tự, hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, lúc này mới nói:"A Tự. Bỏ súng xuống. Em sẽ để Phương Nghiên ở lại, coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra"
Không đợi Lục Tự kịp mở miệng, Mạc Yên đã cướp lời:"Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của em rồi. Anh phải hứa với em. Không được giết cô ta. Còn lại...."Mạc Yên liếc qua Phương Nghiên, không chớp mắt, bình tĩnh nhả ra hai chữ:"Tùy anh". Đảm bảo mạng sống cho kẻ thù của cô, đó đã là điều tốt nhất Mạc Yên có thể làm trong lúc này. Mạc Yên không mấy quan tâm đến sống chết của Phương Nghiên, ngay cả việc có đến đây để cứu cô ta không Mạc Yên cũng phải suy nghĩ một hồi lâu. Với những gì Phương Nghiên đã làm với cô, cô ta sống hay chết nào có liên quan? Chẳng lẽ bắt cô vì cô ta mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình? Thật nực cười.
Sở dĩ Mạc Yên đến đây, là bởi cô không hi vọng Lục Tự giết Phương Nghiên, nói đúng hơn, Mạc Yên không muốn Lục Tự giết thêm bất kỳ một người nào nữa. Cảnh sát vẫn đang điều tra tung tích của Phương Nghiên mấy ngày nay, trên báo chí rầm rộ những bài viết về sóng gió của tập đoàn Phương thị. Mẹ của Phương Nghiên trong thời gian này đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534259/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.