Mạc Yên không để ý đến khuôn mặt càng ngày càng thối của Phương Nghiên, lưu loát cắt đứt dây buộc ở cổ chân, vai và bụng, lạnh giọng quát:"Nếu như không phải không đúng lúc đúng chỗ, tôi còn muốn cho cô thêm vài cái bạt tai nữa đấy. Khốn khiếp! Đến khi ra khỏi đây, tôi nhất định phải cho cô một trận ra hồn!"
Phương Nghiên sững sờ. Không phải vì bị đánh, mà là do từ trước đến nay cô chưa từng gặp phải loại con gái nào như người trước mặt.
Là con gái không phải nên dịu dàng, hiền thục, ăn nói nhỏ nhẹ hay sao?
Còn người này, thật sự là quá... quá lưu manh rồi!
Nút thắt cuối cùng cũng bị cắt đứt, Phương Nghiên vì bị trói đã lâu nên chân tay tê cứng, suýt chút ngã lăn ra. Mạc Yên dắt con dao vào thắt lưng, bỏ lại một câu:"Đường Duệ đang canh chừng ở cửa. Cô muốn sống thì đi theo, không thì cứ ngồi đó đi" rồi xoay người đi thẳng một mạch ra ngoài. Phương Nghiên cắn răng, tập tễnh chạy theo Mạc Yên. Mặc dù cô chán ghét Mạc Yên, nhưng không thể phủ nhận rằng thà đi theo cô ta còn tốt hơn nhiều so với ở lại đây. Giờ cô mới hiểu tại sao mẹ lại nổi giận đùng đùng khi biết cô trêu chọc đến Lục Tự.
Nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách và ý cười thản nhiên trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp kia, từ đỉnh đầu đến ngón chân Phương Nghiên đều rét run. Thật đúng là một kẻ đáng sợ!
Mạc Yên nghe thấy tiếng bước chân nặng nhẹ theo sau, nhếch mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534258/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.