Bàn tay đặt trên cằm từ từ dịch xuống cổ, trái tim Phương Nghiên khẽ run lên, bởi vì cô nhận ra người đàn ông này không dễ đối phó như cô tưởng. Ánh mắt Lục Tự chẳng có chút độ ấm, giống như muốn nói, nếu anh ta thực sự muốn giết cô, anh ta sẽ làm, chẳng hề e ngại.
Nghe lời anh nói, Phương Nghiên hơi ngây ra, giận quá hóa cười:"Phải rồi. Cô ta tốt hơn tôi? Cô ta có gì tốt hơn tôi. Anh nói thế, Đường Duệ cũng nói thế, ai cũng nói thế. Cô ta cướp Đường Viễn thì thôi, vậy mà ngay cả Đường Duệ cũng dám cướp. Haha. Là tôi sai. Đáng nhẽ tôi nên giết cô ta. Nên giết cô ta mới phải. Cô ta đáng chết"
Một chữ chết vừa bật ra khỏi miệng, Lục Tự dùng lực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Nghiên đỏ bừng, cổ họng bị thít chặt đến không thở nổi. Phương Nghiên hoảng loạn vùng vẫy muốn giãy giụa, chìm trong sự sợ hãi khi cái chết ùa đến. Chứng kiến khuôn mặt Lục Tự chẳng chút đổi sắc, y như đang bóp chết một con kiến không đáng nhắc tới, cô ta bỗng dưng thấy tuyệt vọng. Cô ta đã thuê nhiều vệ sĩ đến thế, cuối cùng vẫn bị Lục Tự bắt được. Còn bây giờ, xong rồi.
"Lão đại!"
Đúng lúc Phương Nghiên tưởng rằng mình sắp chết, một tiếng gọi từ xa vọng đến, tay Lục Tự buông lỏng chút ít. Thẩm Sơ Vũ bước từng bước tới gần, không nhìn tới Phương Nghiên đang khó khăn thở hổn hển, lắc đầu:"Không nên"
Hai từ này giống như là liều thuốc cứu mạng, lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534257/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.