Phương Nghiên là một người bướng bình lại tùy hứng, nhưng không có nghĩa cô ta là một kẻ không biết gì. Nhất là khi, trong những việc liên quan tới người mình yêu, trực giác của phụ nữ luôn luôn vô cùng nhạy bén.
Ngày Phương Nghiên trở về nước, Đường Duệ ra sân bay đón cô. Vẫn bộ tây trang thẳng thớm vừa người, gương mặt tuấn tú quen thuộc, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo, sống lưng thẳng tắp, thần thái tự tin có thể cướp mất trái tim của bất kì cô gái trẻ nào. Chỉ có điều, ở gần một người ưu tú như thế, có lẽ bất kì ai cũng không tránh khỏi cảm thấy bất an. Phương Nghiên không tự ti, nhưng bất an thì có, rất nhiều là đằng khác.
Nhất là khi... cô gặp cô gái kia
Sự xa cách ngày một rõ ràng trong ánh mắt người kia, ở cử chỉ, hành động, nhìn một lần có thể không biết, còn hai lần, ba lần, nhiều lần nữa. Sao có thể nhắm mắt làm ngơ, rõ ràng đến thế, cô có muốn tự mình dối người cũng chẳng được.
Từ trước đến nay, Đường Duệ rất hiếm khi nở nụ cười với người khác, đối với cô, anh luôn lịch sự, hòa nhã, thế nhưng một nụ cười cũng keo kiệt vô cùng. Đừng nói tới Phương Nghiên, trước năm mười tám tuổi, người có thể khiến Đường Duệ cười vui vẻ cũng chỉ có Đường Viễn, cậu em trai mà anh hết mực thương yêu. Vậy mà, lần này, chính mắt cô chứng kiến nụ cười mà cô hằng mong đợi thuộc về người khác, nụ cười yêu chiều che giấu cảm xúc và sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534251/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.