10. 
Ánh mắt của tôi quá thẳng thắn, Ôn Tinh Trầm thở dài, vuốt vuốt tóc tôi. 
“Sơ Sơ, dù sao cũng là anh đụng phải cô ấy, tiền còn có thể kiếm lại được, chuyện này coi như hao tài tiêu tai*, là quá khứ rồi, có được không?” 
* Hao tài tiêu tai: Tiêu tiền, diệt trừ tai họa. 
Anh thậm chí còn lơ đãng không nhận ra sự thương hại trong mắt mình khi nhắc đến Ôn Lạc Sa. 
Tôi chợt cảm thấy hơi khó thở, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng tôi vẫn khéo mỉm cười hiểu ý với anh. 
“Được, ông xã, vậy anh phải đáp ứng với em, cô ấy đã xuất viện rồi, về sau anh đừng bao giờ gặp lại cô ấy nữa.” 
“Được.” 
Nhưng chưa đầy một giờ sau khi Ôn Tinh Trầm hứa với tôi, anh liền đổi ý. 
Anh sốt ruột lấy chiếc áo khoác gió trên giá treo, vội vàng mặc vào, chuẩn bị ra ngoài. 
Trước khi đi, tôi ngăn anh lại, nói một cách bình tĩnh, “Em đau bụng.” 
Bước chân Ôn Tinh Trầm hơi khựng lại. 
“Sơ Sơ, cô ấy bị bệnh rồi, có lẽ là di chứng của tai nạn xe cộ, anh phải đi xem một chút.” 
Anh cho là tôi đang nháo, mục đích là không cho anh đi gặp Ôn Lạc Sa. 
Tôi nở nụ cười cứng ngắc, “Có lẽ là em ăn nhầm thứ gì đó, không sao, anh đi đi.” 
Trên mặt Ôn Tinh Trầm hiện lên một tia chật vật, nhưng cuối cùng vẫn là khiến tôi thất vọng. 
“Sơ Sơ, lát nữa anh sẽ mang thuốc về, em nghỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-loi-chia-tay-voi-qua-khu/3329484/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.