13.
Cuối cùng tôi vẫn không hẹn được ngày mổ.
Ôn Tinh Trầm đuổi bác sĩ đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người chúng tôi.
“Ôn Tinh Trầm, em chỉ hỏi anh một lần, tối hôm qua anh có về nhà không?”
“Anh…” – Anh ngây người.
Nụ cười trên mặt tôi không thay đổi, “Hôm qua em nói đau bụng, nhưng anh vẫn đi.”
Anh biết rất rõ, tôi chưa từng nói dối.
“Đã có người thay anh sinh con, vậy con của em, không cần thiết phải sinh ra để chịu khổ.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, kìm lại sự không đành lòng trong lòng.
“Anh và Ôn Lạc Sa không phải loại quan hệ như em nghĩ đâu.” – Ôn Tinh Trầm nắm lấy tay tôi áp vào bụng, cẩn thận nâng niu.
Ngay khi tôi định hất tay anh ấy ra, Ôn Lạc Sa đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, cộng với dáng người mảnh mai, giống như chỉ cần có gió thổi qua cũng có thể khiến cô ấy lảo đảo.
Cô ấy cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, cả người cô ấy giống như đứng không vững, miễn cưỡng không bám vào mép cửa.
Chớp mắt, bàn tay đang nắm lấy tay tôi của Ôn Tinh Trầm khẩn trương run lên.
Quan tâm quá ắt loạn, Ôn Tinh Trầm.
“Anh Tinh Trầm nói đúng, anh ấy và tôi là vĩnh viễn không thể nào.” – Ôn Lạc Sa nở nụ cười đau thương.
“Chị có từng nghe qua Thiên Nam Tinh chưa? Loại hoa này nhìn thì đẹp đẽ, nhưng kỳ thực bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-loi-chia-tay-voi-qua-khu/3329485/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.