13
Cuối cùng, Giang Vân loạng choạng rời đi.
Diệp Thời An nhốt mình trong phòng ba ngày.
Anh ta uống rất nhiều bia rượu, râu ria không cạo, cả người bốc mùi khó chịu, nào còn vẻ uy nghiêm trước đây nữa.
Sáng sớm ngày thứ tư, lần đầu tiên anh ta dậy sớm.
Anh ta đi tắm, cạo đi bộ râu xanh đen, mặc một bộ vest sang trọng đắt tiền, lại trở thành cậu cả quen thuộc của nhà họ Diệp.
Anh ta dường như đã nghĩ thông gì đó rồi nên tâm trạng trở nên khá tốt.
Diệp Thời An ăn sáng xong thì ra khỏi nhà.
Khi đi ngang qua cửa hàng hoa, anh ta còn mua một bó hoa hồng lớn, đỏ rực đến chói cả mắt.
Sau đó, Diệp Thời An đến ngôi nhà nơi tôi từng sống.
Diệp Thời An lịch sự gõ cửa, người mở cửa vẫn là Tạ Liễm.
"Đây không phải là cậu chủ Diệp bị người ta cắm sừng sao?" Tạ Liễm mở miệng giễu cợt, ánh mắt anh ấy liếc đến bó hoa hồng đỏ trên tay Diệp Thời An: "Đây là nhớ ra người vợ cũ rất tốt nên đến cầu xin cô ấy quay lại à?"
Vẻ mặt của Diệp Thời An rất bình tĩnh, không bị lời nói của Tạ Liễm chọc tức.
Anh ta hỏi: "Hứa Dao có ở nhà không?"
Tạ Liễm đáp: "Hứa Dao đã chế.t rồi."
Bầu trời âm u, sấm sét ầm ầm, một cơn mưa lớn có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Phản ứng vẫn giống trước đây, khi Diệp Thời An lại nghe tin tôi chế.t, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-khong-co-nguoi/2755265/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.