14
Bó hoa đỏ rực rơi xuống đất.
Những cánh hoa vương vãi khắp mặt đất.
Bó hoa đang vô cùng rực rỡ, trong nháy mắt trở nên tồi tàn.
Tôi như nhìn thấy số phận của chính mình.
Thực ra tôi đã quên mất mình đã chế.t như thế nào rồi.
Tôi chỉ có thể mơ hồ nhớ được những cảm xúc trong khoảng thời gian trước khi chế.t thôi.
Sau khi rời xa Diệp Thời An, tôi dường như cảm nhận được sự thoải mái và hạnh phúc mà trước đây tôi chưa từng có.
Tôi tràn đầy khao khát tươi đẹp vào tương lai.
Sau đó, cơ thể tôi bị hất lên cao, rồi nặng nề rơi xuống, tan xương nát thịt.
Diệp Thời An túm lấy cổ áo của Tạ Liễm, toàn thân anh ta tràn ngập sự thù địch.
"Anh lừa tôi đúng không! Cô ấy là người tốt như vậy, sao có thể chế.t được? Cô ấy đã hứa với tôi sẽ cùng nhau già đi."
Lông mi của Tạ Liễm vừa dài vừa mảnh, in bóng dưới ánh sáng mơ hồ.
"Nhưng cô ấy chế.t thật rồi," Anh ấy ngẩng đầu lên, ngắt từng chữ, giọng nói như tẩm thuốc độc: "Còn nữa, anh nói sai rồi, Hứa Dao đã không còn yêu anh nữa, nếu như cô ấy không chế.t, người cùng cô ấy già đi là tôi."
Diệp Thời An mím chặt môi, đẩy Tạ Liễm ra và lao vào phòng.
Anh ta mở từng cánh cửa phòng, đến cả cửa tủ cũng không tha.
Anh ta liên tục nói: "Hứa Dao, em mau ra đây. Em phá hỏng đám cưới của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-khong-co-nguoi/2755263/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.