Tôi tính lại ngày, tình cờ tôi chế.t vào đúng ngày anh ấy ra nước ngoài thi đấu.
Khi anh ấy quay lại, tôi đã chế.t trong một vụ tai nạn xe được hơn nửa tháng rồi, xác cũng bị thiêu thành tro bụi.
Một nỗi buồn bao trùm lấy tôi.
Ở một góc nhỏ không người, chàng trai trẻ dùng nhiêu năm nỗ lực để tình yêu bí mật này đơm thành hoa, kết thành quả.
Khi anh ấy đang vui vẻ chuẩn bị cầu hôn thì quả rụng khỏi cành và bị thối rữa.
Anh ấy thậm chí còn không thể gặp tôi lần cuối.
Tất cả những gì Tạ Liễm có thể làm là ra giá cao mua lại căn nhà cũ của tôi từ bố mẹ tôi, chôn tro cốt của tôi tại nghĩa trang mà anh ấy đã chọn cho tôi.
Anh ấy sống trong ngôi nhà mà chúng tôi đã ở trước đây, nấu món canh trước đây tôi hay nấu và hồi tưởng lại quá khứ của chúng tôi.
Anh ấy bị mắc kẹt trong quá khứ với tôi, vuộc sống vốn được coi là hạnh phúc của anh ấy cũng bị nhấn nút tạm dừng.
Trong đầu anh chỉ có một điều: Trả thù.
Khác với nỗi đau buồn của tôi, sắc mặt Diệp Thời An tái nhợt và khó coi gần chế.t khi nhìn thấy quá khứ ngọt ngào của tôi và Tạ Liễm.
Một lúc sau, anh ta thế mà lại phun ra một ngụm má.u.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe: "Hóa ra là tôi từng bước đẩy Hứa Dao về phía Tạ Liễm."
"Hóa ra nhìn người mình yêu ở bên người khác như vậy lại đau lòng đến vậy."
Anh ta vừa khóc vừa cười: "Hứa Dao, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi. Tạ Liễm nói đúng, anh là một tên khốn nạn."
Một lời xin lỗi muộn màng chẳng có ích gì với tôi cả.
Giờ phút này, tôi càng muốn quay lại chỗ Tạ Liễm, nhìn kỹ anh ấy một cái.
Tôi không hiểu, người tôi yêu là Tạ Liễm, tại sao ông trời lại ràng buộc tôi và Diệp Thời An lại một chỗ.
18
Diệp Thời An lại nhốt mình trong nhà và uống rượu say khướt cả ngày lẫn đêm.
Sau đó anh ta uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày, phải vào bệnh viện.
Thím Lý mấy lần đến thuyết phục anh ta: "Nếu cháu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng chế.t vì rượu."
"Chế.t rồi cũng tốt, có khi còn có thể gặp được Hứa Dao."
Thím Lý lắc đầu thở dài: "Nếu biết như vậy thì tại sao lúc đầu lại làm thế?"
Trong khoảng thời gian này, bố tôi đã gọi điện cho Diệp Thời An.
"Con rể à, tháng này con quên gửi tiền cho bố à?"
Tôi ngạc nhiên, sao Diệp Thời An lại liên lạc với bố tôi?
Mối quan hệ của tôi với gia đình rất kém.
Mẹ tôi mất sớm, bố tôi nhanh chóng cưới người phụ nữ khác và sinh ra em trai tôi.
Người nhà tôi cực kỳ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã đánh đập mắng mỏ tôi, hầu hết việc nhà đều do tôi làm.
Sau khi tôi học hết cấp ba, họ bắt tôi bỏ học đi làm.
Tôi mặc kệ, dựa vào học bổng và vừa học vừa làm để học từ cấp ba đến đại học.
Sau này khi tôi vừa tốt nghiệp đại học họ đã bắt tôi cưới một người đàn ông để đổi lấy sính lễ.
Tôi vẫn mặc kệ.
Họ lại nói bao nhiêu năm trời nuôi tôi không dễ dàng gì, bảo tôi đưa cho họ 2/3 tiền lương mỗi tháng cho họ.
Tôi không đồng ý nên họ đến công ty làm ầm ĩ đến nỗi công việc của tôi bị hỗn loạn. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển đến một thành phố khác và thay đổi tất cả thông tin liên lạc của mình.
Lúc đó cuộc sống của tôi mới trở lại bình yên.
Tôi cứ tưởng rằng tôi đã thoát khỏi bọn họ, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Gia đình ma quỷ của tôi sớm đã biết địa chỉ của tôi rồi.
Là Diệp Thời An bí mật dùng tiền đuổi họ đi nên họ mới không đến tìm tôi gây rắc rối.
Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn Diệp Thời An.
Người liên tục công khai làm tổn thương tôi lại bí mật làm chuyện này cho tôi.
Hà cớ gì anh ta phải làm như vậy?
Diệp Thời An thờ ơ trả lời bố tôi: "Hứa Dao đã chế.t rồi, mấy người sẽ không bao giờ có thể làm phiền cô ấy được nữa. Ông nói xem, số tiền này có cần thiết đưa nữa không?"
"Gì cơ, A Dao đã chế.t rồi?"
"Đừng giả vờ nữa, tôi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi. Giang Lực đưa cho mấy người 2 triệu, mấy người sẵn sàng lựa chọn giải quyết riêng tư, không đi tìm công lý cho cái chế.t của Hứa Dao nữa. Nói cách khác, mấy người chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi lại công lý cho cô ấy. Mấy người giả vờ phẫn nộ chỉ để đòi được nhiều tiền bồi thường hơn."
Bố tôi mỉa mai nói: "Hứa Dao đã chế.t bọn ta cũng rất buồn, nhưng bọn ta cũng phải sống tiếp chứ. Bọn ta nuôi nó bao nhiêu năm trời cũng rất vất vả, được tiền bồi thường cũng là điều đương nhiên."
Diệp Thời An chế nhạo: "Nuôi cô ấy bao nhiêu năm trời? Sao mấy người có mặt mũi nói ra câu này vậy? Mấy người là đám quỷ hút máu, không ngừng ép kiệt cô ấy."
"Cậu không cho thì thôi."
Bố tôi biết không thể moi được gì tốt từ Diệp Thời An nên giận dữ cúp điện thoại.
Diệp Thời An không định tha cho họ dễ dàng như vậy.
Ở trên thương trường thủ đoạn của anh ta rất dứt khoát, đối phó với gia đình người bố cặn bã của tôi lại càng dễ dàng hơn.
Anh ta lấy lại tinh thần, uống một bát cháo rồi dặn người của mình làm vài việc.
Chưa đến hai ngày sau, người bố cặn bã của tôi lại gọi điện đến chất vấn: "Là cậu làm có đúng không? Tiền của nhà tôi đều bị lừa hết rồi, còn mắc một khoản nợ rất lớn."
Giọng nói của Diệp Thời An lạnh lùng: "Ông bị lừa thì tìm cảnh sát, tìm tôi làm gì?"
"Cậu... bọn tôi đã bị lừa dưới danh nghĩa đầu tư. Cảnh sát nói đầu tư vốn có rủi ro, họ căn bản không quan tâm, cậu đã đoán ra rồi đúng không? Sao cậu lại ác độc như vậy? Cậu có biết bây giờ ngay cả nhà tôi cũng không còn nữa không..."
Diệp Thời An không đủ kiên nhẫn để nghe ông ta kể khổ, lên tiếng ngắt lời ông ta: "Mấy người đáng bị vậy, mấy năm qua ông đã lấy của tôi bao nhiêu tiền rồi, sau khi Hứa Dao chế.t thì mấy người bán nhà của cô ấy, còn lấy một số tền bồi thường cao khác. Nhưng mấy người đối xử với cô ấy như nào? Mấy người thậm chí còn không chịu mua cho cô ấy một phần mộ, mấy người chôn cô ấy trên một con dốc nhỏ, nơi mà bất cứ ai đi ngang qua cũng có thể dẫm lên cô ấy."
Sau này Tạ Liễm phát hiện ra, anh ấy chôn tôi ở nơi khác, vì điều này mà gia đình tôi đã tống tiền anh ấy một số tiền lớn.
Ở đầu bên kia, ông bố cặn bã của tôi còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Thời An đã cúp điện thoại.
Không còn mục tiêu để trả thù, Diệp Thời An lại bắt đầu uống rượu cả ngày lẫn đêm.
Cả người gầy đi thấy rõ, hai mắt đỏ ngầu, giống như một bộ xương khô gió thổi là ngã.
Thím Lý nhìn thấy anh ta như vậy lại muốn khóc: "Thằng nhóc này, không cần mạng nữa à? Nếu Hứa Dao còn sống chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng như này của cháu đâu."
"Hứa Dao đã chế.t rồi," Diệp Thời An nhấp một ngụm rượu, cười khổ: "Cho dù cô ấy còn sống thì cũng sẽ không cần cháu nữa, cô ấy đã có người đàn ông khác rồi."
Ngày qua ngày, Diệp Thời An ngày càng sụt cân.
Một đêm nọ, Diệp Thời An ra ngoài mua rượu.
Đột nhiên một người đàn ông nhảy từ bụi cây ra, bắt anh ta lại, bên cạnh còn có cả Giang Vân.
Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo dài và hẹp, người này không ai khác chính là Giang Lực đang bỏ trốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]