Sáu năm trước, tôi và Diệp Thời An cùng nhau đi du lịch.
Sau khi anh ta nghe điện thoại của Giang Vân thì rời đi, để tôi ở lại một mình ở đó.
Tôi buồn chán bước vào một quan bar nọ thì bắt gặp vài người đàn ông ném một chàng trai ra khỏi cửa quán bar.
Mặt mũi chàng trai bầm tím, mặt sưng vù, cơ thể đầy vết thương.
"Mày còn dám đến gây chuyện nữa thì tao đánh chế.t mày." Người đàn ông vung nắm đấm uy hiếp.
Chàng trai đứng dậy: "Tôi làm việc ở chỗ này được 1 tháng rồi, mấy người phải trả tiền lương xứng đáng cho tôi."
Người đàn ông mỉm cười nói: "Tao thấy thằng nhóc mày vẫn chưa bị ăn đánh đủ đâu nhỉ."
Khuôn mặt chàng trai quật cường, lại lao vào quán bar, quyết tâm đòi lại số tiền lương.
Mấy người đàn ông đó ngăn anh ấy lại, lại đấm đá anh ấy một trận nữa.
Chàng trai tất nhiên sẽ chống trả, nhưng nào phải đối thủ của họ.
Có rất nhiều người qua đường đứng xem, có người lấy điện thoại ra quay video nhưng không có ai tiến lên giúp đỡ.
Chàng trai lại bị ném ra khỏi cửa, anh ấy đứng dậy, cố gắng muốn lấy lại tiền.
Tôi ngăn anh ấy lại, nói: "Đừng đi nữa, anh sẽ chẳng nhận được gì ngoài một trận đòn nữa đâu."
Chàng trai trẻ chỉ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt mỉa mai như thể đang nói, ngược lại tôi nói khá dễ nghe, bộ dáng như muốn tốt cho anh ấy nhưng tiền của anh ấy vẫn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-khong-co-nguoi/2755259/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.