19
Cuối cùng tôi đã gặp được Tạ Liễm, người mà tôi yêu.
Tôi ôm anh ấy, nhưng cơ thể tôi xuyên qua anh ấy.
Vì quá vui nên tôi quên mất mình đã chế.t rồi, anh ấy là người mà tôi không thể chạm vào.
Tôi hơi sầu não, bay đến bên cạnh anh ấy.
Đôi mắt quét qua khuôn mặt anh ấy từng cm một, mô tả chi tiết lông mày và đôi mắt của anh ấy.
Khuôn mặt của người đàn ông không còn vẻ phóng khoáng và hạnh phúc như trước nữa mà thay vào đó là sự buồn rầu không thể tiêu tan.
Đáng lẽ anh ấy phải là một con đại bàng bay vút lên bầu trời, nhưng lại bị tôi nhốt trong căn phòng này, không bao giờ có thể thoát ra được.
Tạ Liễm vẫn đang lau tấm ảnh chụp chung của chúng tôi.
"Tất cả những người làm hại em đều đã nhận trừng phạt rồi, em có vui không?"
"Nếu em mà vui có thể báo mộng cho anh được không?"
"Đã rất lâu anh không mơ thấy em rồi, em không sợ anh sẽ quên mất em sao?"
Mắt tôi ngấn lệ: Quên em đi, quên em rồi mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Đáng tiếc Tạ Liễm không nghe thấy.
Tôi vô cùng hối hận vì ngày anh ấy đến quán bar đòi nợ bị đánh tôi đã ngăn anh ấy lại.
Tôi có ý tốt nhưng cuối cùng lại hại anh ấy.
20
Tạ Liễm đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Cuộc sống hàng ngày của anh ấy rất đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-khong-co-nguoi/2755255/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.