Hỷ Trân dùng hai tay xoa hai bên thái dương cho dễ chịu. Cử chỉ ấy làm Tuyết Nhi chú ý. 
- Hỷ Trân! Em bị bệnh à? 
- Không, chỉ hơi nhức đầu thôi. 
Tuyết Nhi cúi nhìn vào mắt Hỷ Trân: 
- Chết em rồi! Hôm qua không ngủ phải không? Đôi mắt thâm quầng hết trơn, xấu quá đi. 
Theo phản xạ tự nhiên, Hỷ Trân đưa tay sờ lên mặt: 
- Thật không? Em chỉ uống một vài lon bia thôi. 
Tuyết Nhi ngăn lại: 
- A ha! Không đánh mà tự khai nha. Nói mau! Tại sao đi uống bia? Mà uống bia với ai? 
Hỷ Trân gãi đầu: 
- Em chỉ đi uống một mình thôi. 
- Một mình? Hỷ Trân! Chị thấy em lạ quá. Hình như em không còn năng động như thường ngày nữa, khuôn mặt hốc hác xanh xao... Nè! Em đang thất tình có phải không? 
- Làm gì có. Chưa yêu ai làm gì biết thất tình chứ. 
Tuyết Nhi gục gặc: 
- Em nói cũng phải. Nhìn mặt em đâu giống thất tình. 
- Thì đó. 
- Nhưng... nếu không phải thát tình, thì em cũng đang buồn phiền chuyện gì đó. Sao, có thể nói cho chị nghe không? Chị nghĩ chị có thể giúp được cho em, không được nhiều cũng ít. 
Tuyết Nhi kéo ghế ngồi đối diện với Hỷ Trân: 
- Em đừng e ngại, hãy nói đi. Giờ này giám đốc và trưởng phòng chưa đến đâu. 
Hỷ Trân lắc đầu: 
- Cám ơn chị quan tâm. Thật ra em không có gì cả, chỉ là muốn đi uống bia vậy thôi. 
- Đơn giản thế thôi à? 
- Vâng. 
- Hơi nghi ngờ đó nghe. 
- Hỷ Trân nhún vai:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414890/chuong-18.html