Đẩy nhẹ cửa phòng, Tuấn Tường ló đầu vào. Nhìn thấy Tâm Hòa đang dọn dẹp phòng, anh gọi:
- Tâm Hòa!
Cô tớ gái xoay người lại:
- Cậu chủ!
- Hỷ Trân đã thức chưa?
- Dạ, cô ấy đã thức từ lâu, nhưng...
Tuấn Tường nhíu mày:
- Sao hả?
- Cô ấy đi từ lúc nào tôi không rõ nữa.
- Đi rồi ư?
- Dạ.
Tâm Hòa cầm tờ giấy xếp đôi bước về phía Tuấn Tường:
- Lá thư này là cô Hỷ Trân để lại cho cậu.
Tuấn Tường đưa tay nhận lá thư. Anh mở ra xem.
"" Tuấn Tường!
Xin lỗi đã làm phiền ông và mọi người trong nhà của ông. Hôm qua, tôi bậy quá phải không? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi uống say như vậy. Nếu không có ông, thì không biết tôi sẽ ra sao trong tình trạng như thế nữa?
Một người trong lúc buồn và đau khổ, họ thường làm gì? Chưa lúc nào tôi buồn và đau khổ đến như vậy. Ông đừng vội cười, không phải tôi bị bỏ rơi đâu, vì thật ra tôi chưa có người yêu.
Tuấn Tường! Hôm nay ông giúp tôi, thì sẽ có một ngày nào đó, tôi giúp lại ông, chắc chắn là như vậy. Bởi vì trên đời này, không ai mà không cần sự giúp đỡ của người khác.
Tôi cũng không bao giờ cám ơn ông về việc làm hôm nay. Trái lại, tôi còn muốn biết vì sao ông giúp đỡ tôi, và đưa tôi về nhà của ông.
Ông có biết không? Trời gần sáng, tôi giật mình thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414892/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.