Nhưng Tuấn Tường và Tử Giao chưa kịp đi thì có một công nhân chạy về báo:
- Giám đốc! Cô Hỷ Trân bị ngất ở công trường.
Tuấn Tường nhào ra ngòi:
- Cô ấy đâu?
- Các anh em đang đưa cô ấy vào đây.
Chẳng chờ nói thêm gì nữa, Tuấn Tường chạy nhanh về phía nhóm công nhân đang khiêng Hỷ Trân trên miếng vải bố được xếp như băng ca.
Anh khom người xốc Hỷ Trân trên đôi tay rắn chắc của mình, rồi đi nhanh voà văn phòng. Đặt Hỷ Trân nằm dài xuống trên bàn, Tuấn Tường hối thúc:
- Tử Giao! Tìm cho tôi chai dầu.
- ...
- Tử Giao! Lấy cho tôi cái khăn nhúng nước.
- ...
Tuấn Tường vừa thoa dầu khắp chân tay cho Hỷ Trân, vừa dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Vì quá lo lắng nên anh đã quên bẵng đi những người quanh mình. Anh nắm tay Hỷ Trân lay gọi:
- Hỷ Trân! Cô tỉnh lại đi.
- ...
- Hỷ Trân!
Gọi mãi cô chẳng có phản ứng gì, Tuấn Tường lo sợ thật sự. Anh quay tìm Tử Giao:
- Cô gọi cấp cứu giùm tôi đi.
- Vâng.
Quýnh quáng quá, Tử Giao cũng không nhớ được số cấp cứu.Đến khi bấm được thì Hỷ Trân đã có phản ứng. Cô la lên:
- Giám đốc! Chị Hỷ Trân đẫ tỉnh.
Tuấn Tường vui mừng, anh ôm Hỷ Trân vào lòng.
- Cám ơn, cám ơn thượng đế.
Hỷ Trân lơ ngơ không hiểu gì hết. Tự nhiên Tuấn Tường ôm cô, một cảm giác kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414849/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.