- Chào chị Hỷ Trân. Đêm qua chị ngủ có ngon không? 
- Cám ơn Tử Giao, cũng được lắm. 
Tử Giao bắt chuyện: 
- Hình như hôm nay, chị đi làm sớm hơn mọi ngày. 
- Cô cũng vậy. 
- Hôm qua, anh Tuấn Tường không có quậy chứ? 
Hỷ Trân mở to mắt: 
- Sao cơ? 
- Ý em muốn hỏi là những vết thương có hành anh ấy không? 
- Chắc là không, vì Tuấn Tường ngủ một giấc tới sáng. 
- Đêm qua, em và anh Tử Minh có ghé lại nơi chị và anh Tuấn Tường ở xem vết thương của anh ấy như thế nào. Nhưng nghe anh ấy nói không có gì, bọn em cũng yên tâm. 
- Thế à! 
Hỷ Trân ơ hờ đưa mắt quan sát chung quanh công trình. Cái đầu đang nhức buốt chẳng thể làm cho cô tập trung được. Đây là hậu quả của việc uống rượu đêm qua chăng? 
Tử Giao bước gần bên Hỷ Trân, cô quan tâm: 
- Sắc mặt của chị kém lắm, chị bị bệnh à? 
- Ờ, không! Chỉ bị đau đầu chút thôi. 
- Em lấy thuốc chị uống nghe. 
Hỷ Trân ngăn lại: 
- Không cần đâu Tử Giao, tôi đã uống rồi. Cám ơn cô nhiều. 
Hỷ Trân tìm một chỗ ngồi xuống, cô dùng tay xoa hai bên thái dương. Nhưng hình như cơn đau đầu mỗi lúc một tăng lên làm Hỷ Trân nhăn nhó trông xót xa. 
Cô ôm đầu gục xuống, nước mắt bắt đầu chảy. Cảm thấy không còn khả năng chịu đựng được nữa. Hỷ Trân cố gắng đứng dậy. 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414851/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.