Hỷ Trân lắc đầu:
- Tôi không sao đâu, nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi, ông đừng quá bận tâm.
- Không bận tâm sao được. Lúc nãy cô đã ngất ở công trường.
- Có lẽ do tôi đói quá thôi.
Tuấn Tường mở to mắt:
- Cái gì?
Hỷ Trân cúi mặt:
- Hôm qua tôi uống rượu khi trong bụng không có gì. Sáng ra, tôi cũng không ăn sáng lại đến công trường, thêm hậu quả của việc uống rượu đã làm tôi đau đầu. Cho nên... xin lỗi, đã làm ông nhiều lo lắng.
- Tôi cũng sơ ý quá. Sáng nay, tôi nhắc cô ăn sáng thì đâu có gì xảy ra. Thôi, cô ngồi đi. Tôi đi mua cái gì đó cho cô ăn, rồi uống thuốc cho yên tâm hơn.
- Trong tủ lạnh còn thức ăn, tôi muốn nấu..;
Tuấn Tường khoát tay:
- Cái đó để chiều đi. Chúng ta nên giải quyết việc trước mắt là cái bao tử cô đang rất đói. Tôi ra ngoài mười phút thôi, cũng nhanh lắm.
Hỷ Trân muốn nghịch ngợm cho không khí bớt phần căng thẳng ngột ngạt, nên nói:
- Ông đi dường cẩn thận đó, để quẹt xe nữa, tôi không chăm sóc cho ông đâu.
Tự nhiên Tuấn Tường đưa tay sờ lên trán mình. Vết thương hôm qua còn đó mà hình như anh đã quên mất.
- Tất cả là cũng tại cô. Nếu hôm qua không đi tìm cô, thì tôi đâu ra nông nỗi.
- Ơ...
- Lúc xong công việc, cô đi đâu vậy?
- Thì đi dạo ở bãi biển.
- Sao không rủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414847/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.