Lúc tạm biệt, tôi cứ trông theo anh rời đi, sau cùng Lương Văn Thông còn quay lại nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, trong ánh mắt đó có những gì? Tôi không nhìn ra được.Tuần cuối cùng, tôi vẫn ru rú ở nhà chẳng đi đâu. Cũng không đến công ty của Lương Văn Thông làm việc. Ba hỏi tôi bao giờ thì đi làm, tôi vin vào lý do sức khỏe chưa tốt để kéo dài thời gian. Lương Văn Thông cũng từng nhắn tin cho tôi, từ ba tôi mà anh biết tôi không được khỏe, dặn tôi chú ý nghỉ ngơi, khi nào hoàn toàn khỏe lại rồi hãy đến công ty.
Chiều chủ nhật, tôi ngồi trong phòng chán nản lên mạng thì di động reo lên, là một số đện thoại lạ.
“Alo, Joyce ? Anh là Thomas.”
“Là em, em chưa thấy số điện thoại này bao giờ.”
“Đây là số thiện thoại ở phòng làm việc.”
“Chủ nhật mà anh cũng làm việc sao.” Tôi có chút bất ngờ.
“Không còn cách nào, có quá nhiều việc đang dồn đống lại.”Giọng anh lộ rõ vẻ mỏi mệt.
“Anh cả ngày đều ở công ty à?, đừng để mệt quá nhé.”
“Không sao, em đã đỡ hơn chưa?”
“Em đã khỏe rồi.”Tôi nhỏ nhẹ.
“Vậy mai em có thể đến công ty chưa? Vừa hay ở đây có một quảng cáo muốn em tham gia, anh cảm thấy có thể học hỏi được nhiều điều.”
“Vâng, mai em sẽ đến, hôm nay anh đã ăn cơm chưa vậy?”
“Sáng nay ở nhà có ăn chút đồ rồi.”Anh hàm hồ nói.
“Vậy trong thời gian ngắn anh sẽ không rời công ty đúng không?” tôi vừa hỏi, vừa cầm lấy túi xách chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-cung-thay-anh/124519/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.