Lâm Nặcđứng chết trân, lắc đầu nói: “Tớ không sao”, chỉ thấy choáng váng, dưới chân làlớp cát mềm mịn, giẫm lên cảm thấy bồng bềnh.
Hai chịem Hứa Tư Tư vẫn chẳng an lòng, kẻ bên trái, người bên phải giữ chặt lấy cô,xem chừng muốn dìu cô về phòng. Cô mỉm cười gượng gạo, rút tay xoa đầu nói:“Các cậu về trước đi, tớ muốn ở đây hóng gió”.
HứaTư Tư nói trước: “Không được! Uống nhiều quá rồi, còn không mau về phòng ngủđi!”.
HứaDiệu Thanh tiếp lời: “Sẽ bị cảm đấy. Xem tay cậu kìa, lạnh thế kia rồi!”.
LâmNặc thở dài, có lẽ vì uống bia, lỗ chân lông đều giãn ra, cả người lạnh runnhưng đứng ngay bãi biển thế này, hơi men tan đi khá nhiều. Vì vậy mà cô khôngmuốn quay về phòng, huống hồ cô cũng không ngủ được. Cuối cùng bất đắc dĩ vungtay xoay người hai vòng ra ý mình chẳng hề hấn gì, dù thế nào cô cũng muốn haingười bạn mình về trước.
“Cógì thì gọi điện nhé”, đi một đoạn khá xa, Hứa Tư Tư quay đầu lại ra dấu bằngtay.
Cômỉm cười vẫy tay, “Biết rồi”, giọng không lớn lắm, vì cô thực sự cảm thấy mệtmỏi, bạn vừa rời đi mà dường như đến cả cười cũng trở nên khó khăn.
Mãiđến khi bóng bọn họ khuất sau hàng cây thấp, xác định họ đã rời đi khá xa, LâmNặc mới chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đốidiện khách sạn, ánh đèn của khu nghỉ mát sáng choang, cô nheo mắt ngẩng lênnhìn sang, các cửa sổ lần lượt sáng đèn, trong số đó cánh cửa nào là phòng anh?
Haylà của hai người họ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175039/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.