Khi đếnnơi, cũng đã gần trưa.
Ánhnắng vẫn chói chang nhưng dù sao ở ngoài biển cũng vẫn mát mẻ hơn trong thànhphố, hướng gió thổi vào mang theo hơi ẩm và vị mằn mặn, bao phủ từng tấc dathịt lộ ra ngoài áo.
Sắp xếpxong phòng ốc, thu dọn qua loa, mọi người tập trung ở nhà hàng ăn cơm.
Nói lànhà hàng, thực ra chỉ là căn nhà gỗ lừng, không có cửa sổ, ba mặt đều là lancan thấp, nép mình trên vùng vịnh nước nông, trước mặt là bãi biển xanh thẳmbao la.
Hứa TưTư mắt sáng rỡ, rút máy ảnh ra chụp.
Trướckhi xuất phát, Lâm Nặc trông thấy “bảo bối” của cô ấy, há hốc mồm: “Cậu trởthành dân chuyên nghiệp từ bao giờ vậy?”. Mặc dù cô không hiểu cho lắm, ngườibình thường chỉ sử dụng máy ảnh chụp hình kỹ thuật số thanh mảnh, càng nhỏ gọncàng tốt, chỉ mong sao nó có thể mọng tựa tấm thẻ đặt trong ví da. Vậy mà chiếcmáy ảnh này như cục gạch thực thụ, có thể dùng để tự bảo vệ.
“Bạntrai cũ tặng đấy, coi như là quà chia tay”, Hứa Tư Tư hờ hững nói, “Hắn ta mớilà dân chuyên nghiệp, hồi còn ở nước ngoài tớ học được không ít”.
Lâm Nặckhông khỏi sửng sốt, lần đầu cô ấy thất tình, uống rượu say trong quán bar, xemra đã trở thành hồi ức.
Quảnhiên ánh đèn flash vừa lóe lên liền thu hút ánh mắt của mọi người. Người trongngành, ký giả, nhân viên của trường quay đài truyền hình trông thấy Hứa Tư Tưchọn cảnh lấy góc chụp, cứ ngỡ cô là dân nhà nghề, liền sau đó có mấy người trẻtuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175037/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.