Vàingày sau, cô nhận được điện thoại của Từ Chỉ An.
Anhnói: “Mình cùng ra ngoài ăn nhé”. Số điện thoại của anh đã đổi từ lâu, là sốngoại tỉnh, dãy số dài lạ hoắc.
Rõ rànganh vẫn còn lưu số điện thoại của cô.
Lâm Nặcsuy nghĩ, cảm thấy thái độ chủ động thế này hoàn toàn khác hẳn so với lần chạmmặt nhau trước đó nhưng rốt cuộc cô vẫn nhận lời, hẹn thời gian và địa điểm.
Cô chỉsuy nghĩ đơn giản rằng, sau khi chia tay nhau vẫn có thể làm bạn bè. Dù sao đichăng nữa, anh cũng đã từng là thứ quý giá của cô, mà giờ đây cô cũng vẫn trântrọng anh.
Hôm ấy,cô cố ý đến sớm hơn giờ hẹn một chút nhưng vừa bước vào cửa đã trông thấy TừChỉ An đang ngồi, nhàn nhã nghịch điện thoại.
Cô bướctới ngồi xuống nói: “Em đến muộn phải không?”.
Lúc nàyTừ Chỉ An ngẩng đầu lên, khuôn mặt điển trai nở nụ cười hờ hững: “Đâu có, làanh đến sớm”. Mọi thứ vẫn như trước kia, chẳng hề mỉa mai, cũng chẳng có lời lẽlạnh lùng, bình thản hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thật ratrước kia ở trường cũng vậy, dù phần lớn mọi chuyện Lâm Nặc đều nhượng bộ anhnhưng hầu hết những lần hẹn hò, anh đều đến sớm hơn cô.
Dạo ấyanh thường mặc đồ màu trắng, dáng hình cao lớn, đứng đợi ngay điểm hẹn vô cùngbắt mắt, trông rất phong độ.
Bữa cơmtối với món ăn Nhật tại nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố.
Trướckia họ chưa bao giờ đến những nơi như thế này, vì thế mà Từ Chỉ An chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175036/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.