Lâm Nặcngủ một mạch đến sáng. Cô bị cơn khát làm tỉnh giấc, trở dậy rót cốc nước, cômơ màng đi vài bước, cuối cùng giật mình tỉnh hẳn, ngây người tại chỗ.
Đâykhông phải là phòng cô!
Cô, HứaTư Tư và Hứa Diệu Thanh ở phòng ba người mà giờ đây chỉ còn một chiếc giường,lại là giường đôi rộng rãi nữa.
Ấn tayvào trán thấy hơi đau, ký ức đêm qua chầm chậm hiện lên, tuy rời rạc nhưng vẫnchắp nối lại hoàn chỉnh. Tối qua, cô được Giang Doãn Chính đưa về.
Cuốicùng cô đã nhớ ra, hình như anh bế cô đi một mạch vào khách sạn. Sau khi vàophòng, hai người còn tranh cãi nhau một lúc nhưng tranh cãi chuyện gì thì côchẳng còn chút ấn tượng.
Chỉ nhớloáng thoáng ngón tay cô rất đau, sống lưng cũng đau, lẽ dĩ nhiên, đầu càngnhức.
Sau đóthì hình như anh nổi cáu, sập cửa cái rầm, rất mạnh tay.
Vậy sauđó thì sao?
Cô cốgắng nhớ lại nhưng hình ảnh hiện lên lại chính là khuôn mặt của Vương Tịnh, rõràng không quen, trước kia cũng chưa từng chào hỏi nhau, vậy mà đột nhiên nhớđến cô ấy.
VươngTịnh đi cạnh Giang Doãn Chính, nói cười vui vẻ, xinh đẹp rạng rỡ.
Lắcđầu, ngăn chính mình tiếp tục phí công nhớ lại, cô mở cửa đi ra ngoài.
Cửa sổphòng khách chưa đóng, cũng chẳng kéo rèm, ánh sáng chiếu vào lóa mắt cùng vớitiếng sóng biển rì rào, hệt như họ đã thật sự rời xa chốn huyên náo trở về vớithiên nhiên.
Nhiệtđộ trên bãi biển giảm nhẹ, mát lạnh đến lạ thường, sàn nhà lúc này lạnh băng,Lầm Nặc chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175042/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.