Bà Lâmnhanh chóng nhận ra sự khác thường, trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy.
“NặcNặc, gần đây cô cãi nhau với Tiểu Từ à?”, một hôm bà không nhịn được hỏi cô.
“Đâucó”, Lâm Nặc vờ như không có chuyện gì dán mắt vào ti vi, thuận miệng hỏi: “Bốvẫn chưa về hả mẹ? Mẹ cũng không gọi điện tra khảo ư?”.
Bà Lâmnhướn mày: “Con đừng xúi mẹ làm nhưng chuyện đó. Đàn ông mà, ra ngoài rất cầnthể diện”.
Lâm Nặccười khúc khích, chồm người sang ôm chặt mẹ: “Bố lấy được mẹ, quả là có phúc”,rồi dụi đầu vào người mẹ. Bà Lâm mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Đangtrò chuyện thì cửa mở, ông Lâm thốt lên “Chà” một tiếng: “Hai mẹ con tình cảmquá nhỉ!”
Lâm Nặcnhảy cẫng lên nói: “Sau này bố về nhà sớm nhé, ở nhà với hai mẹ con con đượckhông?”.
“Đượcrồi, bố sẽ cố gắng!”, ông Lâm mỉm cười nói: “Tuần sau dẫn mẹ con đi du lịch coinhư đền bù, được chưa nào? Còn con thì đợi đến kỳ nghỉ bố sẽ dẫn con đi”.
“Vâng”,cô quay lại nhìn bà Lâm, bà chẳng hề có chút biểu hiện kinh ngạc nào, chỉ tủmtỉm cười, rõ ràng là hai người đã bàn bạc với nhau từ trước.
Lúc cảnhà cùng ngồi ăn cơm, cô ngẫm nghĩ, đây mới chính là cuộc sống khiến người tacảm thấy hài lòng nhất.
Cái gìmà tình yêu tan vỡ chứ, cùng lắm là chia tay, đỡ tốn thời gian vừa phiền phứclại khổ mình, khổ người.
Việc đidu lịch nhanh chóng được tiến hành, Lâm Nặc tạm trở thành “người vô gia cư”, cơmtối hàng ngày đều giải quyết bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175002/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.