Tiếngcòi xe phía sau vang lên liên hồi, Giang Doãn Chính nới lỏng tay ngước lên, đôimắt càng sâu đen lấp lánh.
Dòng xelại tiếp tục chuyển động, Lâm Nặc ngưng lại trong giây lát rồi đưa tay cởi dâyan toàn.
“Em làmgì vậy?”, Giang Doãn Chính hỏi, tay trái nắm vô lăng, tay phải giữ cô lại.
Côchẳng nói gì, khe cúi đầu, hàng mi dày khẽ run lên, môi mím chặt, gồng mình.
Chiếcxe dừng lại bên đường, đúng lúc đó, tiếng “tách” vang lên, dây thắt an toànđược tháo bỏ, Lâm Nặc mở cửa bước ra ngoài.
GiangDoãn Chính chẳng đuổi theo, chỉ nhìn theo dáng hình mảnh mai đang vội vã lướt đigiữa màn đêm nhập nhoạng trong sự bối rối hoảng hốt.
Thật sựcô vẫn là một đứa trẻ, bị anh ôm chặt mà chẳng hề có chút phản ứng lại cứ ngẩnngười để mặc cho anh ôm, cơ thể cô cứng lại khẽ run rẩy trong vòng tay anh.
Xuốngxe rời đi, tuy cô chẳng nhìn anh nhưng anh vẫn nhận ra bên khoé mắt cô longlanh.
Cái gọilà yêu mến và theo đuổi chỉ là lời nói ngoài miệng chẳng có hành động thực tếnào cả nhưng lần này thì anh hiểu rằng mình đã làm cô thực sự sợ hãi.
Quảnhiên tuần sau khi đi làm anh gặp cô trong công ty với dáng vẻ cúi đầu khépnép, khẽ dừng bước kính cẩn cúi đầu nói, “Giang tổng”, hệt như những nhân viênbình thường khác.
Anhchau mày, thoáng chốc cô đã bước đi xa, mái tóc đen nhánh suôn dài được túm gọnthành đuôi ngựa khẽ đung đưa theo từng bước chân.
Cô cố ýlàm ra vẻ xa lạ và lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175003/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.