Hơn sáu giờ, Tô Tầm mang theo Tô Tiểu Tông từ bãi biển trở về khách sạn, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, có số của Triệu Cần Cần, cũng có số cô không lưu trong danh bạ, là của Lục Trình Dương. Cô bỏ qua Lục Trình Dương, đang muốn gọi lại cho Triệu Cần Cần thì người bị cô phớt lờ liền gọi tới. 
Vẫy vẫy tay với Tô Tiểu Tông: “Bảo bối, tới nghe điện thoại.” 
Tô Tiểu Tông vừa mới thay xong quần áo, áo lót màu xanh da trời cùng với quần ngắn màu trắng, bình bịch chạy tới, hai tay cầm lấy điện thoại để lên tai: “Alo, là chú sao?” Mấy hôm nay, chỉ có chú gọi điện thì mẹ mới để cho bé nhận. 
Lục Trình Dương im lặng một chút, vài ngày rồi cô không nhận điện thoại của anh. 
Tô Tiểu Tông hô một tiếng vào trong điện thoại: “Chú ơi?” 
Lục Trình Dương cười nói: “Chú đang nghe, cháu ăn cơm chưa?” 
“Chưa ạ, mẹ chuẩn bị đưa cháu đi ăn.” Tô Tiểu Tông nghiêm túc trả lời, nghiêng đầu thấy Tô Tầm đã thay xong quần áo từ phòng tắm đi ra, sờ vào cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, không thể chờ được muốn cúp điện thoại: “Cháu đi ăn cơm với mẹ đây, chú ơi, cháu cúp điện thoại nha ...” 
Lục Trình Dương đưa tay xoa ấn đường, một lớn một nhỏ đều không để ý đến anh, bất đắc dĩ nói: “Đi đi, cháu ăn nhiều một chút, bảo mẹ cũng thế.” 
Tô Tiểu Tông khoan khoái nói: “Vâng ạ, tạm biệt chú.” 
“Mẹ ơi.” Tô Tiểu Tông gọi một tiếng, giương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2253026/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.