“Cho nên.” Tô Tầm xoay người nhìn Lục Trình Dương, “Bố tôi sẽ không đồng ý cho tôi ở cùng một người đàn ông đã từng vứt bỏ tôi đâu, tôi cũng không muốn mình lại rơi vào cùng một vùng nước xoáy.”
Lần này cô sẽ để ý đến cảm nhận của người nhà, sẽ không giống như trước tự mình quyết định. Nếu như cô muốn tái giá thì người đó nhất định phải có được sự chấp thuận của bố cô mà bố cô chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô cưới Lục Trình Dương.
“Lục Trình Dương, chúng ta cứ như thế này đi, giống như trước đây, mỗi người tự sống cuộc sống của chính mình.”
Lục Trình Dương nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, anh vốn có rất nhiều lời muốn giải thích với cô nhưng bây giờ ngay cả một lời cũng không thốt ra được. Sau khi nghe xong cảm nhận và sự lên án của cô thì anh không thể mở miệng ra nói rằng anh có bao nhiêu khổ tâm, rằng anh làm như vậy đều là muốn tốt cho cô.
Anh là một người đàn ông nên phải chịu đựng nhiều điều là việc đương nhiên nhưng cô lại không như vậy … Vào độ tuổi đẹp nhất của mình, cô đã dũng cảm gả cho anh nhưng anh lại không cho cô tình yêu đẹp nhất. Đây là sự thất bại lớn nhất của một người đàn ông.
Lần đầu tiên Lục Trình Dương ý thức được sự vô lực khi không nói nên lời bởi vì cô đã thực sự bị tổn thương, bất luận có phải là ý muốn của anh hay không thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2253029/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.