Có lúc Giang Trạm cảm thấy bản thân mình giống như con cá ngoài chợ.
Hơi nước đã bốc hơi gần hết.
Anh thường xuyên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng Lâm Kiều bủn xỉn luôn cố tình vẩy cho anh một vài giọt nước vào đúng lúc.
Anh lập tức dùng chút hơi tàn này để nhảy nhót vài cái.
Biết rõ là tương lai mờ mịt nhưng vẫn vòng đi vòng lại để vun đắp đoạn tình cảm này.
Từng giây từng phút, nỗi nhớ nhung luôn đè ép anh.
Tựa như lúc này, anh thậm chí cho rằng tình yêu của mình là một loại ảo tưởng, ảo giác này đang ở ngay trước mắt anh.
Mãi cho đến khi người nọ tới gần, anh mới biết không phải.
Anh vẫn chưa điên.
Chỉ có điều vì sao ánh mắt dè dặt của Lâm Kiều lại khiến anh cảm thấy hít thở không thông.
Anh nên vui vẻ hoặc ít nhất cũng nên cảm thấy thoải mái.
Nhìn xem, em cũng có ngày hôm nay.
Nhưng anh chẳng thể nói ra một câu châm chọc, chỉ biết nhìn cô như vậy.
Thậm chí anh còn nghĩ, Lâm Kiều chỉ khóc vì anh mấy lần, cho dù như vậy anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Không đành lòng nhìn cô nữa, Giang Trạm cứng ngắc quay đầu chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa bước đi một bước, tay anh đã bị người phía sau giữ chặt.
Anh nghe thấy giọng nói run rẩy của cô:
“Anh đừng đi, chúng mình nói chuyện đi…”
Nếu không muốn trở thành người bị vứt bỏ thì phải chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446154/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.