Ngày nào Lâm Kiều cũng gửi tin nhắn cho Giang Trạm.
Cô biết Giang Trạm sẽ xem, chỉ không trả lời cô mà thôi.
Gửi cho anh lúc ăn cơm, gửi cho anh lúc mua một cốc sữa bò nóng mà trước đây anh vẫn hay mua cho cô, khi vẽ sẽ chụp cho anh xem, buổi tối sẽ nói chúc anh ngủ ngon.
Điện thoại trở thành vật bất ly thân với cô, thỉnh thoảng cô còn gửi tin nhắn bằng giọng nói cho anh.
Giang Trạm quả thật vẫn luôn xem, mỗi lần Lâm Kiều gửi ảnh tới anh đều sẽ lưu lại, gửi tin nhắn bằng giọng nói cũng sẽ nghe đi nghe lại rất nhiều lần, có đôi khi, buổi tối anh sẽ chờ tin nhắn của cô rồi mới ngủ.
Anh biết mình đang đợi, đang đợi một hành động của Lâm Kiều.
Có một lần, Lâm Kiều gửi tin nhắn cho anh bảo Giang Tiêu Tiêu tới tìm cô lấy tranh, không biết Giang Trạm đã thấy chưa.
Anh chưa nhìn thấy, gần đây anh cũng không đi qua chỗ mẹ.
Giang Trạm nhìn di động đặt ở một bên, ngón tay gõ nhè nhẹ trên mặt bàn làm việc.
Lâm Kiều gửi tin nhắn cho anh đã hơn một tuần, anh cũng bắt đầu hình thành thói quen.
Nhưng chiều nay anh lại chẳng nhận được bất kì một tin nhắn nào.
Không hiểu sao trong lòng anh có chút khổ sở mất mát.
Vậy mà anh lại hơi sợ, sợ Lâm Kiều cứ như vậy mà bỏ cuộc, anh chưa từng cảm nhận được cảm giác an toàn từ Lâm Kiều, chỉ cần cô làm ra một chút gió thổi cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446152/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.