Hai người hẹn nhau trước cửa siêu thị. Trông thấy bóng lưng Lee Jeno từ đằng xa, Lee Donghyuck âm thầm chạy tới chỗ Lee Jeno, gọi nhỏ Lee Jeno ơi. Lee Jeno quay lại nhìn, hai người đều mặc một kiểu áo khoác tương đối giống nhau, chỉ khác ở một vài chi tiết nhỏ. Lee Donghyuck nhét hai tay trong túi áo, vô thức rướn cao phần cổ hở ra. Lee Jeno nheo mắt không đáp lại cậu bằng tên, nét cười lan tràn nơi đáy mắt không thể che giấu. Anh cởi chiếc khăn choàng cổ của mình xuống rồi quấn quanh cổ Lee Donghyuck, sau đó nhẹ nhàng giúp cậu thắt nút. Lee Donghyuck rụt đầu, đầu mũi đo đỏ vì lạnh. Cậu cảm ơn Lee Jeno và quan sát anh, chiếc áo khoác đen vạt dài vừa vặn ôm lấy anh tăng thêm sức hút của gương mặt khiến không ai có thể rời mắt, hệt như người mẫu trên trang bìa tạp chí, nào giống ai kia không chịu nổi trời lạnh phải đút tay vào túi áo, gù cả lưng, đi ngang qua cửa hàng nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa chính chẳng khác nào ông cụ non.
Lee Jeno đẩy xe hàng, Lee Donghyuck đi phía trước anh, làm như sực nhớ gì đó mà xoay ra sau, hỏi anh. "Hôm nay cậu không ăn cơm cùng gia đình, không sao thật chứ?"
Lee Donghyuck đã lặp lại câu hỏi này vô số lần. Nhà cậu không ăn mừng Giáng Sinh nên hôm nay cậu không về nhà, chỉ dự tính ăn uống qua loa, xem phim truyền hình rồi leo lên giường ngủ như mọi năm.
Lee Donghyuck vẫn luôn đơn độc một mình trong đêm Giáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nohyuckoneshot-giang-sinh-an-lanh/1103052/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.