Ngày Lee Jeno chuyển tới, anh kéo theo chiếc vali đen khá to, mặc chiếc áo thun màu đen trên người. Lee Donghyuck nhận ra đôi giày anh mang là loại giới hạn đắt tiền, đồng thời nhận ra ánh mắt dịu dàng của ai đó đang hướng về phía mình.
Những ngón tay Lee Donghyuck căng thẳng đan vào nhau. Cậu cúi gằm mặt, mắt dán trên sàn gỗ đã được lau không còn hạt bụi, rối rắm nghĩ xem nên mở lời thế nào. Người nọ nhanh hơn cậu một bước, chìa bàn tay trắng trẻo ra.
"Xin chào, tôi là Lee Jeno." Lee Donghyuck sững người, rồi cẩn thận bắt tay với anh, rồi lại nhanh chóng buông ra.
"Chào cậu, tôi là Lee Donghyuck."
Lee Donghyuck quan sát những đường nét sắc gọn vô thực của Lee Jeno. Xuất thân không tệ tí nào, lại được giáo dục tốt, có vẻ như đã rửa tay rất nhiều lần, da trên đó khá khô, phảng phất trong hương nước hoa nhàn nhạt là một thứ mùi khác lạ. Cậu mất chưa tới một phút để đưa ra phán đoán.
"Cậu học y."
Nhìn ánh mắt có phần ngạc nhiên của đối phương, Lee Donghyuck ngại ngùng xua tay. "Tôi đoán bừa thôi, trên người cậu có mùi cồn sát trùng trong bệnh viện ấy."
Không ngờ xịt nước hoa rồi mà vẫn bị người khác phát hiện. Anh ngửi thử quần áo của mình, Lee Donghyuck thấy vậy, vội vàng nói chêm vào. "Chẳng qua mũi tôi thính hơn người thường, người khác không ngửi ra đâu."
Sau đó, Lee Donghyuck chẳng bao giờ nghe thấy mùi nước hoa thêm một lần nào nữa.
"Bọn tôi hòa hợp tốt hơn tôi nghĩ. Cô cũng biết tôi kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nohyuckoneshot-giang-sinh-an-lanh/1103051/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.