Nàng hôm nay dáng vẻ kiêu ngạo, chuyện đã không bỏ qua thì thôi, còn tìm Lâm ma ma tra hỏi. Lâm ma ma vừa khóc, vừa nói với Kim Phượng: “Vất vả lắm ngươi mới trở lại bên ta, nhưng bộ dáng không thể không dạy dỗ, dám cùng một chỗ làm loại chuyện kia với Hoa ca, cuối cùng ngươi còn không biết xấu hổ?”
Nàng hất đầu ngạo mạn nói: “Ma ma, ngươi ước ao có được năng lực tuổi trẻ của ta sao? Ta nói cho ngươi, ta rất nhanh sẽ trở về hầu hạ Vương gia, Hoa ca chẳng qua chỉ là một kẻ thấp kém, chỉ là chơi đùa thôi.”
Lâm ma ma nghe xong vừa tức lại vừa đau lòng, ân hận: “Ta đây là tạo ra nghiệt gì, nhờ Nghênh Phong khẩn cầu Vương gia đem ngươi trả về trù phòng, sớm biết rằng ngươi như thế, ta cần gì để Nghênh Phong làm chuyện này.” Nàng khóc lóc dày vò, nhưng vẻ mặt Kim Phượng vẫn không thay đổi, không hờn giận nói: “Là ngươi bảo Nghênh Phong cầu xin Vương gia, khiến ta phải trở về trù phòng làm việc sao?”
Nguyên lai nàng hiện tại thê thảm như thế, chính là do bà ta cùng Kiều Nghênh Phong hại, được, bọn họ đều niên khinh hảo khi phụ (khi dễ nàng).
“Lão bà nhẫn tâm đê tiện ngươi, không muốn thấy ta sung sướng, thế nhưng lén lút ngấm ngầm đâm ta một đao! Lão bà chết tiệt, lần trước trọng bệnh, sao còn không nhanh mà chết đi, còn sống hại ngươi làm gì? Đi chết đi, nhanh chết đi!” Nàng chửi ầm lên, đem tức giận mấy ngày nay phát lên người ma ma.
Kim Phượng cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai-tinh-nhan/94934/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.