Kiều Nghênh Phong lúc được Vân Phi Nhật ôm vào gian phòng thì còn có chút ý thức, nhưng hiện tại thì hoàn toàn hôn mê. Đại phu cấp tốc chạy đến, trước tiên còn muốn dập đầu tấn kiến, bị Vân Phi Nhật rống lên một trận, “Hắn bị bệnh, mau nhanh đến khám chữa đi! Ai muốn ngươi dập đầu? Nếu hắn xảy ra chuyện, ngươi dập đến chết, ta còn muốn giết ngươi thêm một nghìn lần!”
Lần đầu tiên thấy khuôn mặt luôn mỉm cười của Vương gia giận tím tái đến mức kinh khủng như vậy, đại phu răng vàng sợ đến cả người run rẩy, cầm hộp thuốc vội vàng trị liệu.
“Hắn ăn phải thuốc chuột, phải… trước tiên phải cho hắn nôn ra.”
“Vậy thì cho nôn ra đi, còn chờ cái gì!”
“Vương gia nên dời hắn đi?” Sợ làm dơ giường và nơi ở của Vương gia, đặc biệt lại là chỗ trọng yếu nhất này, đại phu nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi nói lời vô ích làm gì? Mau chữa cho ta, ta không giận hắn.”
Đại phu lập tức làm Kiều Nghênh Phong nôn ra, nhưng đã qua một khoảng thời gian, có chút dược vật đã vào bụng.
Hắn mở dược đan, Vân Phi Nhật đưa cho tổng quản đang quỳ một bên, rống lớn: “Lập tức đi sắc thuốc cho ta! Nghe hiểu, nói là lập tức làm đi! Hay là muốn ta hảo hảo giáo huấn các ngươi một lần?”
“Nô tài nghe rõ, nô tài lập tức đi làm.”
Tổng quản cầm dược đan, chạy như bay ra khỏi nơi này. Vương gia tức giận như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua cả.
Vân Phi Nhật cầm lấy ống tay áo chùi miệng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai-tinh-nhan/94935/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.