Lúc này, hắn bất tỉnh mà thiếp đi, nhu cầu Vân Phi Nhật càng lớn, thời gian đem hắn lăn qua lăn lại càng nhiều. Thân thể hắn tuy cường tráng, cũng chịu không nổi bị dằn vặt cả năm đêm.
Đầu hắn lệch sang một bên ngủ thiếp đi, người hầu giúp hắn lau chùi xong, nhìn tướng hắn ngủ với thịt lợn chết giống nhau, không khỏi ngày càng đố kỵ, càng căm hận. Nghĩ cũng biết ai khiến hắn mệt mỏi thế này, Vương gia sủng ái người người đều muốn, nhưng lại bị tên thịt lợn chết này cướp đi.
Kiều Nghênh Phong vẫn ngủ đến khi bầu trời tối đen, chờ hắn dụi dụi hai mắt, Vân Phi Nhật đã nằm bên cạnh.
“Tiểu nô tài tỉnh ngủ rồi à.”
“Thị, nô tài tỉnh.”
Đại khái là sau khi vào Vương phủ, nô tính đã được rèn luyện củng cố, Vương gia vừa mỉm cười hỏi, hắn đã tập lức như một tiểu nô tài trả lời, so với nhi tử còn muốn nhu thuận thân mật hơn.
Nhìn thấy bộ dạng nô tài nghe lời của hắn, Vân Phi Nhật nở nụ cười, “Trù phòng đã làm thức ăn rồi, ta ăn một chén, gọi người mang một chén cho ngươi.”
Hai tay hai chân hắn bị trói, làm sao mà ăn? Thường ngày cũng là tỳ nữ mang vài thứ lung tung cho hắn ăn, miễn hắn không chết đói thì thôi.
Vân Phi Nhật cầm tới một bát canh, đem nước canh đút vào miệng hắn, không để ý chính mình mang thân phận Vương gia, tự mình cho hắn – một tên nô tài thấp kém ăn.
“Uống nhiều chút, nhìn ngươi yếu ớt quá.”
Hắn suy nhược cũng vì mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai-tinh-nhan/94933/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.