🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Nham nắm tóc Kim Mao, nắm đấm bay thẳng vào mặt khiến hắn ngã dúidụi, đồng thời ném cho hắn một cái nhìn khinh miệt của giới thượng lưu…Giết gà không cần dùng tới dao mổ trâu, thực ra bọn tiểu tử này khôngbiết, suýt chút nữa thì chúng đã làm hại một thiên kim tiểu thư!
Từ khi sinh ra đến giờ, Lý Nham chưa từng chứng kiến thần sắc của PhươngDiệc Thành khi nhận được điện thoại của Cố Yên, đó là vẻ mặt choángváng, hoảng loạn và cả sự mừng rỡ.
“Cô có sao không?” Lý Nham cởi áo khoác choàng lên người Cố Yên, rồi nhỏ giọng hỏi.
Cố Yên cắn môi ngồi dậy, “ừ” một tiếng.
Hai người còn đang khó xử, không biết nói gì thì cửa phòng bật mở.
Lương Phi Phàm dẫn bọn Dung Nham xuất hiện. Anh ta đi đến, chẳng thèm nhìnai, cởi ngay áo khoác, quàng lên người Cố Yên, rồi bế cô ra khỏi đámđông.
Ánh mắt Kỷ Nam đổ dồn về phía Lý Nham. Lý Nham cũng nhìn lại cô, rồi lại nhìn Dung Nham đang đứng bên cạnh, ánh mắt khó hiểu.
Khi bước chân ra cửa, Phi Phàm không quên quẳng chiếc áo khoác của Lý Nhamcho Kỷ Nam, rồi lạnh mặt nói với Dung Nham: “Thu xếp việc còn lại ở đâycho anh.”
Dung Nham gật đầu tỏ vẻ hiểu ý đại ca, biết đại ca không muốn đích thân xử lý vì không muốn chạm mặt người của Cố Yên.
Trần Ngộ Bạch cũng vội ôm lấy Tiểu Ly lúc này đang bất tỉnh nhân sự, mặt mày xanh nhợt, và cũng làm những động tác tương tự như Lương Phi Phàm, sauđó bế Tiểu Ly rời đi.
Chủ quán bar là một người đàn ông trungniên béo tốt, trán ướt sũng mồ hôi, khom lưng cúi chào Lương Phi Phàm và Trần Ngộ Bạch. Tên Hoàng Mao sợ quá chạy lại ôm chân lão ta van xin:“Ông chủ…”
“Ông chủ cái đầu mày!” Lão ta vội đá hắn ra như đểtránh liên lụy tới mình. Mẹ kiếp! Bọn đàn em có mắt như mù, đang yênđang lành lại rước họa lớn về cho lão, mà cũng may, nhờ thế nên lão mớiđược tận mắt nhìn thấy cả sáu vị phật gia xuất hiện.
Tên HoàngMao vẫn xán tới cầu xin ông chủ tha thứ, nhưng đã bị cái ghế trong tayKỷ Nam phang mạnh xuống khiến hắn ngã sấp xuống sàn. Lý Nham đang địnhxông đến ngăn cản thì bị Dung Nham ngăn lại: “Đội trưởng Lý có thể vềđược rồi, việc ở đây đã có chúng tôi lo.”
Lý Nham im lặng một lát, rồi ra hiệu thu quân về.
Tần Tống và Lý Vi Nhiên thấy Kỷ thiếu gia nổi cơn tam bành thì cũng ngứa ngáy chân tay.
Lý Vi Nhiên nhìn theo bóng Lý Nham rồi huých huých Tần Tống: “Tiểu Lục,gặp lại kẻ thù, chắc cũng ngứa mắt lắm rồi phải không? Cái tên họ Lý kia năm đó nợ chú không ít nhỉ?”
Tần Tống và Lý Vi Nhiên là hai anh em họ, ông nội của họ là bạn chiến đấu với ông của Lý Nham, nên từ nhỏđám trẻ cùng nhau chơi đùa trong một cái sân rộng, Tần Tống là Lý ViNhiên nhỏ hơn Lý Nham, nên thường bị Lý Nham bắt nạt.
“Hừm, bọn chúng ra tay không nhẹ chút nào, đánh em sấp ngửa, lại còn bị gãy hai cái xương sườn.”
“Thật kém quá!” Lý Vi Nhiên chế giễu.
“Hừm, bị đánh cho gãy mũi mới gọi là kém đấy!” Tần Tống phản bác.
“Cũng vì chắn cho chú khỏi bị ăn đòn nên mới thê thảm như vậy đó!” Lý Vi Nhiên cũng nói lại.
“Ái! Anh năm, nói thôi sao còn động chân động tay với em thế?”
“Anh đánh cho chừa cái thói vong ơn bội nghĩa kia đi, sáng ra đã trêu ngươi anh… Ái chà, còn cả gan đánh lại cơ đấy!”
“Em đùa mà, em đùa mà…”
Xe chạy rất êm.
Cố Yên như chú mèo con cuộn mình trong lòng Lương Phi Phàm, cô cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh.
Cô biết anh đang rất giận, nhưng sự im lặng của anh lại khiến cô khó mở miệng nói lời xin lỗi.
Hai người im lặng suốt quãng đường về.
Về đến nhà, Lương Phi Phàm dìu Cố Yên lên lầu, nằm xuống giường.
Anh quay lưng đi, lát sau mang đến ly sữa nóng, đặt vào tay Cố Yên, nói: “Uống rồi nghỉ đi!”
“Phi Phàm…” Thấy anh sắp quay lưng đi, Cố Yên vội kéo tay anh lại.
Lương Phi Phàm còn rất giận, nhưng thấy bộ dạng đáng thương nép bên chiếcgối, khuôn mặt nhỏ bé xị ra đến tội nghiệp, lòng anh lại dịu xuống. Anhngồi xuống bên giường, sắc mặt vẫn lạnh băng.
“Em sai rồi, em không nên đuổi bọn A Hổ đi. Em xin lỗi!” Cố Yên nhỏ giọng nói.
A Hổ là vệ sĩ được Phi Phàm sai tới bảo vệ Cố Yên. Hôm nay, Cố Yên dựđịnh sẽ ở bên cạnh Tiểu Ly, nhưng sợ sự có mặt của anh ta làm mất vui,nên cô đã tìm lý do đuổi anh ta về.
“Không sao, em ngủ đi!” Lương Phi Phàm kìm nén cảm xúc. Cố Yên tưởng như anh chỉ giận có mỗi chuyện này?!
“Em… em muốn đi tắm, mồ hôi ra nhiều, người dính lắm!” Cố Yên thở phào một hơi.
Lương Phi Phàm lại cảm thấy… anh ta – muốn – giết – người!
Tắm xong, thấy anh ta vẫn ngồi trên giường, Cố Yên hơi ngạc nhiên, sắc mặt anh dường như còn tệ hơn lúc nãy.
Cô không dám hỏi, lặng lẽ trèo lên giường. Trải qua một ngày mệt mỏi, sợhãi, vừa nằm xuống cô đã ngủ ngon lành. Lương Phi Phàm vẫn ngồi đó, nhìn cô ngủ, nỗi hận trong lòng lại như dâng lên.
Quen cô đã mườinăm nay, anh biết rất rõ tính cách của cô, cô luôn là một cô gái yếuđuối và cần được che chở, nhưng ở bên anh đã bảy năm rồi mà cô vẫn vôtư, ngây thơ như thế, trong lòng anh hiểu hơn ai hết, cô không muốn lớnlên, cô muốn sống mãi ở cái tuổi mười bảy năm nào!
Cố Yên, rốt cuộc phải qua bao nhiêu cái bảy năm nữa, người đầu tiên em nghĩ tới khi gặp khó khăn mới là anh đây?
Lý Nham về tới trụ sở cũng đã quá nửa đêm.
Ánh trăng soi rõ nửa khuôn mặt của người đàn ông đang đứng trước cửa. Trầmtư hồi lâu, đúng lúc Lý Nham định quay đi thì người đó đột nhiên lêntiếng: “Cô ấy đâu rồi?”
“Lương Phi Phàm đưa cô ấy đi rồi.” Lẽ nào lại đưa cô ấy về đây? Nếu có về đây, liệu anh ta có dám gặp không?
Phương Diệc Thành chớp chớp mắt, tay bất giác nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
Lý Nham nhìn động tác của anh ta rồi thầm thở dài. Chiếc điện thoại cũ kia chẳng phải là chiếc anh ta vẫn dùng bao năm nay sao? Theo phán đoán của Lý Nham, trong đó chỉ lưu duy nhất một số điện thoại.
Suốt mấytiếng ngồi họp, Phương Diệc Thành ngồi cạnh Lý Nham. Chiếc điện thoạitrong túi kêu lên, anh ta vội vàng đến mức làm đổ ly nước, chạy vụt rangoài, làm đổ chiếc ghế, đâu còn chút uy nghiêm, vững vàng như núi nữa…
Sức ảnh hưởng của Cố Yên đúng là… đáng sợ.
Điện thoại trong tay Phương Diệc Thành lại reo lên, Lý Nham vội đi ra ngoài.
Cố kìm nén cảm xúc, anh ấn phím nghe, là giọng nam trầm ấm: “Cám ơn!”
“Không có gì!”
Hai câu đối thoại ngắn ngủi của hai người đàn ông đang phẫn nộ như nhau.
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng để điện thoại vào chỗ cũ. Cố Yên đang say giấc, để lộ trên cánh tay trắng nõn nà mấy vết bầm tím.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Cố Yên. Làn da của cô thực sự rất mỏng,chỉ cần anh hơi quá đà trong lúc ân ái là có thể làm cô thâm tím mấyngày hôm sau. Khi mùa hè đến, cô không thể mặc áo ngắn tay ra ngoài, côliền giận anh, anh lại dỗ dành với lời hứa lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn,nhưng chỉ được vài lần, anh lại không ngăn nổi ham muốn của mình.
Năm đó, lần đầu tiên hai người gặp mặt, anh đã biết cô là liều độc dược màcả cuộc đời này anh sẽ không thể nào tìm được thuốc giải.
Nămđó, Cố Yên mười bảy tuổi. Cô thường mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tócđen dài ngang lưng, hàm răng trắng với đôi mắt đen láy, đứng ở cầu thang làm chắn lối đi của anh.
Có lẽ cả đời này Lương Phi Phàm cũngkhông thể nào quên được buổi chiều năm ấy, một buổi chiều đầu hạ với ánh nắng chan hòa khắp nơi. Cô gái đứng khựng lại trước thân hình cao lớncủa anh trên lối cầu thang, rồi dựa vào tường, hơi nghếch đầu nhìn anh.Lúc đó, anh chỉ muốn cắn vào đôi môi ửng đỏ đang hé ra như thách thứckia.
Nhưng vào thời điểm ấy, bên cạnh cô lại có anh chàng tên Phương Diệc Thành kia, người mà đến bây giờ vẫn giữ trọn trái tim cô.
Trong một đêm mưa tầm tã, cô quỳ gối trước cửa Cố gia. Anh mừng như điên dạivì có cơ hội chiếm được cảm tình của cô, anh không quản mưa gió mà ômcô, che mưa cho cô suốt một tiếng, nếu như không có Dung Nham nhắc nhở, e rằng đêm đó anh đã ôm cô cho tới sáng.
Lương Phi Phàm chìmtrong hồi ức, cứ thế, anh ngồi nhìn cô cho tới khi trời tờ mờ sáng. Bàntay nhỏ bé bỗng động đậy, Cố Yên tỉnh giấc, cô co người lại khi thấyLương Phi Phàm đang nhìn mình say đắm, cô híp mắt lại, hỏi: “Anh đangnghĩ gì mà nhìn em chằm chằm thế?”
Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Cố Yên, chúng ta cần nói chuyện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.