Trên đường về, Cố Yên trông có vẻ mệt mỏi, ngồi tựa vào người Lương Phi Phàm, không nói một câu.
Lương Phi Phàm bế cô đặt lên đùi mình, hôn lên mái tóc, nói nhỏ vào tai cô: “Sao buồn thế? Mệt à?”
Cố Yên buồn bã, không trả lời, lâu sau mới hỏi: “Chị với anh nói chuyện gì thế?”
Mặt Lương Phi Phàm hơi sầm lại, cười nhạt: “Cố Minh Châu nói, Phương Diệc Thành về rồi.”
Thực ra, khi có lệnh điều Phương Diệc Thành về đây, Lương Phi Phàm đã biếttrước việc này. Mấy ngày nay anh nghĩ, Cố Yên biết rồi sẽ có phản ứngthế nào.
Giờ xem ra, Cố Yên không có chút kinh ngạc hay tâmtrạng bất an như anh tưởng tượng. Cô chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì.
Anh vuốt ve ngón tay CốYên: “Tuy nói là điều động công tác, nhưng thành phố này là địa bànchính của Phương gia, lần này anh ta trở về chắc định diễn trò gì đây.Mới chừng ấy tuổi đã có thể ngồi vào vị trí đó, xem ra anh ta cũng không phải tay vừa.” Xét về mặt năng lực thì Phương Diệc Thành là một trongsố rất ít người mà Lương Phi Phàm nể phục. Năm đó, khi Phương Diệc Thành theo Cố Bác Vân, Lương Phi Phàm cũng hay đến tìm anh ta đấu Karate, một người xuất thân dòng dõi thương gia, một người kinh nghiệm chiến đấu vô cùng dày dặn, hai người họ luôn là đối thủ xứng tầm. Để tìm được mộtđối thủ ngang sức ngang tài như thế, đối với Lương Phi Phàm, quả là mộtviệc không dễ dàng gì.
Cố Yên không có hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/203962/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.