“Còn em thì sao?” Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định vang lên, đâmthủng vẻ sát khí của Lương Phi Phàm. “Sao anh không nói đến em?” Cố Yênnghi hoặc nhìn người đàn ông mà cô cho rằng anh ta yêu mình. “Nếu khôngvì em thì việc xảy ra giữa Phương Diệc Thành và nhà họ Cố cũng chỉ làmột vụ binh biến đơn thuần, muốn ra sao thì ra. Nếu không phải vì em thì dì Nguyễn sẽ không chết. Nếu không phải là bảy năm qua em như con chimnúp sau bóng anh thì cha sẽ không thấy là đã để em phải chịu thiệt thòilâu như vậy. Nếu không phải vì em… không phải vì em yêu anh… thì làm sao có việc tranh cãi hôm nay…” Đôi mắt cô ngấn lệ, tình thế xoay chuyển,việc này đã rút hết tâm trí của Lương Phi Phàm.
Tâm trạng của cô khiến Lương Phi Phàm cảm thấy buồn, muốn dang tay ra để ôm cô lại,nhưng lại bị cô nhẹ nhàng né đi. Cố Bác Vân bị cô kéo, loạng choạng xôvề phía sau.
Phương Diệc Thành cau mày đứng ra chắn trước mặthọ. Một họng súng lập tức dí lên trán anh ta. “Phương Diệc Thành, mẹkiếp, mày hãy cút ra xa một chút!” Lương Phi Phàm sửng cồ.
Phương Diệc Thành cười nhạt, ngửa người về phía sau để tránh họng súng, rồiquay người lại, cướp lấy súng của Lương Phi Phàm. Hai người đấu nhauchan chát, chỉ trong chốc lát, tiếng súng lên đạn lan ra khắp nơi.
Dung Nham giữ chặt lấy Tiểu Tứ đang giãy giụa trong lòng, thì thầm bên taicô: “Bây giờ không phải lúc để em thể hiện tài năng! Đừng động đậy!”
Kỷ Nam sốt ruột đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299314/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.