Mấy bác sĩ gia đình đều chẩn đoán Cố Yên do nghỉ ngơi không tốt, áp lựcquá lớn, tinh thần lại bị kích động nên hành vi mới không bình thườngnhư vậy. Lương Phi Phàm không yên tâm, dặn dò họ kê thêm thuốc an thầnđể dự phòng. Khi ngủ đến nửa đêm, cô vẫn không biết mình đã mơ thấy gì,cứ gục đầu vào lòng anh, nửa tỉnh nửa mơ khóc nức nở, cho đến khi phíangực áo ngủ ướt đẫm mà vẫn chưa nín khóc. Tiếng khóc của cô làm anh đaulòng, nên ngồi dậy, cho cô uống vài viên thuốc an thần, rồi lại đỡ cônằm xuống, ôm vào lòng, dỗ mãi cô mới ngủ được. Anh thấy một lớp sươngtrên mí mắt, trong mơ cô vẫn nhíu mày, khiến lòng anh lúc nóng lúc lạnh.
Ngày hôm sau, phản ứng của cô sau khi thức dậy đều nằm trong dự liệu củaLương Phi Phàm. Cô không muốn ở trong nhà, cô muốn ra ngoài, nếu bị chặn lại, cô sẽ tức giận, ném đồ đạc, khi không còn sức nữa, cô sẽ bắt đầuphản đối bằng cách im lặng, cả ngày không chịu ăn gì.
Trần NgộBạch xem linh tinh trên chiếc máy tính xách tay, rảnh tay là lại liếcsang anh cả, thủng thẳng nói: “Anh giả vờ giống thật.”
“Gì vậy?” Lương Phi Phàm hơi thất thần, nhất thời không kịp phản ứng.
“Em nói là, anh đóng bộ ngầu trông giống thật. Thực ra trong lòng anh rất đau đớn, đúng không?”
Lương Phi Phàm trừng mắt nhìn, chỉ cuốn sổ trên đầu gối cậu ta: “Bao nhiêu tiền thế?”
“Mười chín đồng tám hào. Hai phút trước, mười tám đồng mua được hai vạn cổphiếu. Cộng thêm một số cổ phiếu lẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299315/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.