Cố Bác Vân nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dưới tán cây, có thể do sứckhỏe còn yếu, trên khuôn mặt ông không chút biểu cảm. Cố Minh Châu đứngbên cạnh, Kỷ Nam đứng cạnh cô, hai người đều tỏ vẻ vừa lo lắng vừa muốnxem màn kịch hay.
Trên bãi đất trống trong khuôn viên, hai bóng người đang đánh nhau bất phân thắng bại.
Lương Phi Phàm, chiếc áo vest màu đen được may thủ công đang bị vứt bừa sangmột bên, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, ánh mắt phát ra sắclạnh, tay áo sơ mi trắng được vén lên cao, cánh tay rắn chắc, nắm đấmvừa nặng, vừa nhanh lại vừa hiểm.
Phương Diệc Thành mặc nguyêncả cây quân phục, áo khoác ngoài cũng bị ném sang một bên, áo sơ mi màuxanh nhạt đã mở ba cúc trên, lộ rõ cơ ngực nở nang, rắn chắc, những vếtsẹo đè lên nhau, các động tác chiến đấu trong quân đội trông rất chuyênnghiệp.
Cố Yên vừa tới nơi. Động tác của hai người đều ngang tài ngang sức, Lương Phi Phàm phản xạ nhanh hơn một chút, một cú đấm móctay trái rất hiểm vào cằm của Phương Diệc Thành, phần khuỷu trên của tay trái tiện đà thúc xiên xuống, giáng mạnh cùi chỏ lên vai đối phương.Phương Diệc Thành “hự” một tiếng, cả cánh tay phải lập tức tê buốt không cử động nổi, rõ ràng đang bị lép vế, anh lùi về sau một bước, tư thếđứng tấn, vừa hạ eo liền xoay người tránh cú đấm tiếp theo của Lương Phi Phàm, quắc mắt một cái rồi xông phi chân trái, cường tráng như LươngPhi Phàm mà còn bị đá cho lảo đảo rồi ngã dưới đất một vòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299313/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.