Cố Minh Châu quả nhiên đã trở về Vi Bác, cô mặc chiếc áo vest màu đen bó sát eo, bên trong mặc chiếc vát màu trắng dài đến đầu gối, tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt trang điểm tinh tế không chê vào đâu được, tinh thầnthoải mái. Lúc Cố Yên đến, Cố Minh Châu vẫn còn đang họp, đợi khoảng một tiếng sau cô mới ra.
“Chị rất bận, em muốn nói gì thì nói ngayđi. Việc lần trước đã nói rõ rồi, nếu em vẫn muốn làm theo cách cũ thìkhông cần nói nữa, tối nay chị sẽ quay lại bệnh viện, ai hơi đâu mà đigiận ông già ấy chứ! Chuyện phẫu thuật em không cần lo, chị đã có cáchđể đưa cha lên bàn mổ. Em cứ yên tâm cưới người em yêu là được rồi.”
Cố Minh Châu nặng nề đặt mình xuống chiếc sofa trong phòng làm việc, cảmgiác đề phòng trên khuôn mặt cuối cùng đã tan biến, một dòng suy nghĩchợt lướt qua.
Cố Yên ngồi xuống chiếc sofa đối diện, hai chânbắt chéo rất ngay ngắn, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, giống tưthế chuẩn mực trong đàm phán: “Đám cưới của em hoãn lại rồi.”
Cố Minh Châu không mở mắt, chau mày lại: “Em ngốc quá! Lại định làm cho chị thêm rối à?”
“Người mắc bệnh là cha chúng ta, vậy mà em và Lương Phi Phàm lại muốn làm đámcưới. Tất cả những mâu thuẫn này đều do em mà ra cả, em phải tự mìnhgiải quyết thôi. Chị, chị có nhanh nhẹn đến đâu, có thương em đến đâucũng không thể cái gì cũng lo hết cho em được, em cần phải trưởng thànhchứ? Huống hồ em cũng đã trưởng thành rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299312/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.