“Anh!”
“Ừ.”
“Tối nay anh ăn gì vậy!”
“Anh không biết mình đã ăn gì nữa. Không có em ăn cùng, mọi đồ ăn trở nên vô nghĩa.”
“Chả bù cho em, ăn cua rang me, chị Minh Châu làm ngon ơi là ngon.”
“Đồ độc ác.”
“Hu hu.”
…
Anh một tin, em một tin, cứ thế cô đi về đến nhà. Cố Minh Châu đã đứng ởsân đợi cô từ khi nào, từ xa nhìn thấy cô em gái vừa đi vừa cúi đầu nhưđang xem một cái gì đó, lại gần hóa ra cô đang cầm chiếc điện thoại,niềm hạnh phúc hiện đầy trên nét mặt. Thấy vậy, Cố Minh Châu mới thởphào nhẹ nhõm, xem ra cô em gái ngốc nghếch này cũng thừa hưởng được từcô chị Cố Minh Châu này một chút thông minh đây.
Không ai có thể ngờ được, tại Lương gia lúc này, đầu bếp đang vô cùng lo lắng vì Lương Phi Phàm.
“Mấy việc cỏn con thế này mà chú cũng phải hỏi anh sao? Chú làm anh thấtvọng quá đấy!” Miệng nói, nhưng mắt anh vẫn cứ nhìn vào đống giấy tờtrước mặt.
Dung Nham nhở dài một tiếng rồi mở miệng oán thán:“Đại ca à, anh xem, em có được toàn quyền quyết định đâu, hơn nữa, cả Vi Bác và Diệu Lâm, bên nào em cũng không dám đắc tội, một bên là ông nộiyêu cầu, một bên là chị dâu trưởng tương lại của nhà họ Dung, anh bảo em phải làm thế nào đây?”
“Chú cứ nói tiếp đi!”
Tiếp tục? Chừng ấy lý do còn chưa đủ sao? Dung Nham vò đầu bứt tóc, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Lương Phi Phàm cuối cùng cũng ngước mắt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299302/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.