Sáng sớm hôm sau, Lương Phi Phàm bị đánh thức bởi tiếng chuông điệnthoại. Cô gái nhỏ bé vẫn say giấc trong vòng tay anh, đầu cô rúc vàotrong ngực anh, nơi trái tim anh đang đập rộn ràng sau một đêm ân ái mặn nồng. Chiếu chăn mỏng đắp hờ để lộ ra bờ ngực trắng nõn với bao dấu vết của cuộc mây mưa tối qua. Anh với tay lấy chiếc điện thoại, thì ra côđặt chuông báo thức để sáng nay dậy sớm chuồn về nhà, tránh bị chị gáighê ghớm bắt gặp. Lương Phi Phàm kề điện thoại vào sát tai cô: “Yên Nhi, em đã muốn dậy chưa?”
Cố Yên nửa tỉnh nửa mê, khi có người gọi, cô khua khua tay theo phản xạ, trở mình rúc vào người anh ngủ tiếp.
“Anh gọi em rồi đấy nhé, em không dậy thì đừng có trách anh đấy!” Lương PhiPhàm xoa tấm lưng trần của cô, thì thầm bên tai, phải nói trước, nếukhông ai mà hứng được cơn giận của Cố tiểu thư cơ chứ!
Nhưng rất tiếc, đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn lại có lúc tính toán sai lầm. Mặc dù đã lên tiếng gọi cô dậy, mặc dù cô không muốn dậy,nhưng món nợ này cô vẫn lôi anh ra tính sổ.
“Sao anh không gọiem dậy! Gọi một lần không được thì phải gọi nhiều lần chứ! Giờ về biếtăn nói thế nào với chị Minh Châu đây!” Vừa nói cô vừa véo vào người anhđau điếng.
“Ai mà biết được gọi em dậy rồi có bị mắng hay không hả? Là em đặt chuông điện thoại làm anh tỉnh dậy trước đấy chứ!”
Anh càng cố thanh minh, cô lại càng cấu anh đau hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299303/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.