“Lên du thuyền hóng gió,em đi vì ba mẹ bắt em phải tiếp xúc người đàn bà kia”
“Hàn Ngôn Viên,em đừng có gọi người ta đàn bà này nọ,người ta là thiên kim tiểu thư đấy,họ Hàn tuy không nhờ vào mối hôn sự này,nhưng ít nhất cũng là môn đăng hộ đối “
“Anh…lại giống mấy ông cụ bà lão họ Hàn rồi,đau hết cả đầu” dáng vóc cao lớn,tóc chải xước lơi rơi nhìn thật lãng tử,mũi hắn cao môi hắn mỏng cong,răng trắng tinh và đều tấp.Hắn là cậu ba một tập đoàn chuyên ngành thời trang và lĩnh vực giải trí không ai không biết
Hàn Ngôn Viên và Hàn Ngôn Tĩnh đang bàn luận về vấn đề hôn sự,thì đúng lúc họ nhìn thấy dưới nước có một cái gì giống như cái gối màu trắng?
“Cái gối?hay thây ma vậy anh hai?đã bảo đừng bao giờ đi đến chỗ hẻo lánh,anh nhìn kỹ xem”bộ dạng của Hàn Ngôn Viên chắc chắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy xác chết? hắn quăng luôn cả cái ly trên tay xuống biển gần bên cái bao trôi trôi lềnh bềnh trong đêm
… “cứu…”.
Nghe tiếng tõm gần ngay đầu mình,Vương Thừa Nhi đang ôm khối gỗ trôi lềnh bềnh bỗng ngẩn đầu lên nhẹ,thấy trong lòng mắt cô là một màu sáng rực trắng xoá vì đèn,cất tiếng gọi nho nhỏ…chắn chắn họ chẳng nghe gì rồi…
“Ma …ma …ngẩn đầu nhìn nhìn chúng mình”Hàn Ngôn Viên lùi về sau nhìn xuống nước thì thấy cảnh tượng mờ ảo trong đêm,ở dưới nước nó tạo hiệu ứng thực sự đáng sợ
“Bình tĩnh nào,là người”
“Người sao?cứu cô ta lên đi nào,để anh gọi người”Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705737/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.